DUNG QUÂN - Trang 146

Người trong tửu lâu bắt đầu ồn ào, đem lịch đại quân vương nhất nhất

kể ra, Ninh Hi Diệp lom lom nhìn ly rượu, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt
bàn loang lổ, tiếu dung cứng đờ.

Chợt có người nói: “Vậy đương kim hoàng thượng được xem là quân

vương gì?”

“Không công lao không sai quấy, bất quá chỉ là dung quân.” – Có

người thản nhiên nói: “Đây cũng là tổ tiên tích đức đấy.”

Ninh Hi Diệp trong mắt lạnh băng, trên gương mặt cứng đờ lóe lên

một tia xấu hổ.

Lục Hằng Tu thấy sắc mặt y biến ảo, tay dưới bàn nắm lấy tay y.

“Gia tổ chịu ân trọng của Thái Tổ hoàng đế, vào sinh ra tử đều hầu hạ

hai bên, được Thái Tổ hoàng đế khen ngơi trung thuận hiền lương, càng
ưng thuận cho Lục thị muôn đời làm thừa tướng. Công lao to lớn, một nhà
Lục thị không ai có thể bì kịp. Linh Tông hoàng đế tàn bạo, quần thần ai
cũng không dám can gián, duy chỉ Lục thừa tướng trượng nghĩa trực ngôn,
chống gậy ngã xuống trước triều đình, thế nhân kính người cương trực. Ai
Tông hoàng đế không màng chính sự, thường đùn đẩy cho hạ thần, lúc ấy
Lục thừa tướng một ngày ngàn việc, lao lực quá sức, chết bệnh trên triều,
chúng thần thương cảm. Gia phụ phò trợ tiên đế, cả đời gửi tình vào quốc
sự, thiên hạ đều biết kì hiền này.”

Ninh Hi Diệp nâng mắt nhìn hắn, mắt phượng tràn đầy nghi vấn.

“So sánh với liệt tổ liệt tông, ta bất quá cũng chỉ có thể được hai chữ

“tầm thường”, không có trí tuệ trời sinh, lại không thể giữ mình ngay thẳng.
Nếu không có tổ tiên phù hộ, sợ là ngay cả khoa cử cũng không thể thi đậu,
tài cán như vậy sao có thể làm thừa tướng một nước? Nhưng mà việc đã
đến nước này, hối hận cũng vô dụng, chỉ có thể chăm chỉ cần kiệm, cố gắng
hết sức, không mong thanh danh hiển hách, chỉ cầu không phạm sai lầm to

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.