DUNG QUÂN - Trang 156

“Người người đều nói thừa tướng đại nhân rất giỏi nhìn người, quả

nhiên quan sát tỉ mỉ, ngay cả điều nhỏ nhặt nhất cũng không thoát khỏi mắt
đại nhân.” – Thái hậu che miệng cười. Đột nhiên nét mặt thay đổi, thu hồi
nụ cười, lạnh lùng nói: “Bình an kết bên hông đại nhân rất quen mắt, hình
như ai gia đã thấy qua ở đâu rồi, là được ai tặng ư?”

Lục Hằng Tu nghe vậy, cổ tay run lên, theo phản xạ định sờ bên eo,

thấy ý cười bên môi thái hậu, lại vội buông ra: “Vâng…”

“Là do bệ hạ tặng à?” – Thái hậu trầm giọng hỏi, vẻ mặt khó lường:

“Ai gia còn nhớ rõ buổi yến tiệc trừ tịch năm ấy, khi đó tiên đế cũng bị các
ngươi chọc cười. Ha ha… Nhanh thật, nhoáng cái đã nhiều năm vậy rồi.”

“Đúng, là bệ hạ tặng cho.” – Trong lòng biết lừa không được bà, Lục

Hằng Tu đành nói thật.

“A. Ra vậy.” – Thái hậu không tức giận, chậm rãi cúi đầu nhấp ngụm

trà lại chậm rãi dùng khăn lụa lau khóe miệng rồi thong thả nói: “Xem ra,
bệ hạ không lập hậu được.”

Lời nói từ tốn, khẩu khí khẳng định, dường như còn lẫn ý vị cảm thán.

Lục Hằng Tu không biết nên trả lời thế nào, đứng lên rồi quỳ xuống,

cúi đầu, lẳng lặng nghe bà nói.

“Lục thừa tướng, vậy ngươi nói với ai gia một câu thật tâm, ngươi có

nguyện để bệ hạ lập hậu?”

“Thần… Thần không muốn.” – Ngẩng đầu nhìn vào mắt bà, Lục Hằng

Tu đáp từng chữ.

“Ngươi có biết người trong thiên hạ bàn tán thế nào về ngươi không?”

“Lấy sắc thị quân.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.