DUNG QUÂN - Trang 158

Kéo hai người ra hỏi, Lục Hằng Kiệm gảy bàn tính nói: “Chúng ta có

bao nhiêu tiền, sao chịu được nàng tiêu tiền như thế! Nhưng cái tính của
nàng không đổi được, chỉ có thể để đệ ở phía sau trả về.”

Lại đỏ mặt, khóe miệng lén cười: “Nàng… nàng cũng là nghĩ cho đệ,

mấy món đồ đó tuy rằng mua nhiều, cũng đều là cho đệ… Giữ lại một hai
món để nàng vui vẻ là được rồi.”

Kim Tùy Tâm xoắn xoắn khăn tay nói: “Chàng ấy tiếc tiền, người ta

khổ sở mua đồ cho chàng, thế mà một chút tình cảm cũng không chịu
nhận.”

Oán giận cả nửa ngày xong lại nhỏ tiếng nói: “Có thể không để chàng

ấy trả lại sao? Cả đêm chỉ thấy tướng công lăn qua lộn lại ngủ không ngon,
muội sao có thể nói một chữ không? Chàng cũng vì muốn tốt cho muội,
nếu muội tiêu hết tiền sợ nhà huynh sẽ không muốn thấy mặt muội nữa…
Hơn nữa, phu thê không phải càng cãi càng hạnh phúc sao?”

Lục Hằng Tu nghe cái hiểu cái không, đại khái hiểu rằng đối với cặp

phu thê này coi điều đó như là tình thú, trong lòng thầm thương cảm cho
mấy thương gia.

Trong triều, các đại thần liên tục dâng tấu sớ khẩn cầu Ninh Hi Diệp

lập hậu, Ninh Hi Diệp cười nói: “Đây là chuyện sớm hay muộn mà thôi,
không cần lo.”

Có người tìm đến Lục Hằng Tu nói: “Lục đại nhân, hoàng thượng tuổi

không còn nhỏ, nên lập hậu. Người thấy thế nào?”

Lục Hằng Tu cân nhắc, còn chưa mở miệng đã bị người đó cướp lời:

“Nghe nói mấy các lão cũng liên tiếp trình tấu sớ, hoàng tự là việc thiên
thu, nhất định phải có mới được. Bằng không vạn nhất nếu có việc gì… A,
cũng chỉ là phòng cái vạn nhất, ngài nói đúng không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.