DUNG QUÂN - Trang 159

Lục Hằng Tu nói: “Chuyện này còn phải xem ý tứ của bệ hạ.”

“Ôi ôi, đâu nào, đâu nào…” – Người tới lại cười đến không có chừng

mực: “Là đám thanh niên thôi, chỉ mấy tên hay xấu hổ mới nói không
muốn không muốn, trong lòng nghĩ cái gì lão phu còn không biết sao? Lúc
trước tiên đế cũng như vậy, ép tới ép lui vẫn không chịu, sau đó thì thế nào?
Chẳng phải cũng lập hậu, có nhị vị hoàng tử? Khi đó, lệnh tôn Lục Minh
Trì Lục hiền tướng cũng trình tấu sớ.”

Buổi chiều đang phê duyệt tấu chương, đem mấy đề xuất lập hậu ném

qua một bên, chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà đã đặc kín gần nửa chiếc bàn,
quan viên trong kinh dâng tấu, quan các châu cũng đệ sớ tỏ ý quan tâm.

Lục Hằng Tu nhìn chồng tấu chương cao ngất tâm trạng phức tạp,

thầm đấu tranh lại cảm thấy tuyệt vọng mà bất đắc dĩ. Bình thường luôn
nghĩ xe đến trước núi ắt có đường, sau núi cao thác ghềnh sẽ có hi vọng,
nhưng mà hiện nay đã hạ quyết tâm muốn cùng Ninh Hi Diệp làm bạn cả
đời, đứng trước chồng tấu sớ cao như núi vẫn không khỏi xấu hổ không
dám lật ra xem.

“Đừng đọc, dù sao mấy lời đó cũng không khác mấy.” – Ninh Hi Diệp

đứng bên cạnh hắn, vô vị nói.

“Luôn muốn xem.” – Vô luận né tránh bao lâu đi nữa, luôn phải đối

mặt.

“Hằng Tu.” – Ninh Hi Diệp ôm lấy hắn, kề bên tai hắn nói: “Chúng ta

học theo Hi Trọng đi.”

Thân thể cứng ngắc, Lục Hằng Tu sững sờ đứng im, không lời đáp lại.

Nguyện hay không nguyện? Cũng không đúng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.