DUNG QUÂN - Trang 161

“Năm đó Hi Trọng vẫn là một đứa bé ba tuổi, muội ấy đã yêu mến,

thường làm điểm tâm đến vui đùa, người ngoài nói muội ấy so với ai gia
còn giống thân mẫu của nó hơn.” – Ánh mắt thái hậu xa xăm, cảm thán
năm tháng như nước trôi: “Bây giờ muội ấy đã mất, Hi Trọng cũng đi rồi,
tiên đế đã băng hà, chỉ còn lưu lại một mình bệ hạ và ai gia, thật đúng là
cảnh còn người mất.”

“Trẫm do một tay mẫu hậu dưỡng dục, trẫm xem mẫu hậu như mẹ

ruột.”

Di quý phi mất sớm, Ninh Hi Diệp từ nhỏ do thái hậu dạy bảo dưỡng

dục, tuy không phải thân sinh, nhưng vẫn có tình cảm mẫu tử. Sau khi Ninh
Hi Trọng trốn đi, thái hậu bi thương khôn xiết, càng xem Ninh Hi Diệp như
con mình sinh ra. Ngày thường tuy Ninh Hi Diệp luôn mạnh miệng, nhưng
từ đáy lòng quả thật với vị thái hậu này tôn kính có thừa, coi như thân mẫu.

“Bệ hạ hiếu tâm ai gia rất cảm động.” – Thái hậu chăm chú nhìn Ninh

Hi Diệp nói: “Chỉ là gia đình đế vương chung quy cũng không phải nhà
bình thường, tính mạng trăm họ đều ở trong tay con thì không thể để con
làm xằng làm bậy. Năm đó khi đăng cơ đế vị, bệ hạ nên hiểu được.”

Nói đến đây, thái hậu không cần phải nhiều lời, ngược lại bà chỉ nói

những chuyện linh tinh nhỏ nhặt, thậm chí còn nhắc đến chuyện rất lâu lúc
trước, những việc lỗi lầm trước khi xuất giá, hữu ý vô ý đều tránh đi hôn
tang giá thú nhà người khác.

[51: Hôn tang giá thú nói chung là chuyện cưới hỏi đám ma.]

“Bá tánh trăm họ quá sức nặng nề, nếu trẫm muốn buông tay?” – Ninh

Hi Diệp bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi.

Trâm phượng lay động, ngọc thạch khẽ vang, thái hậu ngẩn ra, ngọc

châu bên tai lay lay: “Bệ hạ đang nói đùa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.