DUNG QUÂN - Trang 168

Tính cách như vậy không khỏi khiến cho người ta nhớ tới một kẻ

khác: “Thái tử Hi Trọng.”

“Cuối cùng cũng nhận ra.” – Thần vương gia mỉm cười gật đầu. Cởi

bỏ vạt áo của đứa trẻ cho hai người xem, ở giữa lưng có một nốt ruồi đỏ
tươi, Lục Hằng Tu còn nhớ rõ Ninh Hi Trọng cũng có một cái bớt giống y
như vậy, đứa bé này đích xác là con cháu chính thống của Đại Ninh vương
triều, không còn nghi ngờ gì nữa.

“Hi Trọng…” – Ninh Hi Diệp ngồi xổm xuống mắt đối mắt tỉ mỉ quan

sát đứa trẻ: “Có lẽ nào là thật. Này, tiểu quỷ, cháu thật sự là chất tử của ta?”

Hài tử kia nhướn mi, trong mắt tràn đầy khinh thường, thanh âm trong

vắt đáp: “Gia gia tôi là một đại minh chủ, tôi không có thúc thúc không tiền
đồ như thúc.”

Thần vương gia phụt một tiếng, cười nói: “Nói hay lắm. Không hổ là

hài tử do Hi Trọng dạy dỗ.”

Tiền thái tử Ninh Hi Trọng, đôn hậu khiêm tốn, chững chạc điềm tĩnh,

mặc dù không khôn khéo giỏi giang bằng Ninh Đức Đế nhưng biết cách đối
nhân xử thế, có thể trở thành một đại thủ nghiệp chi chủ. Ninh Đức Đế khi
còn sống thường nói với mọi người: “Mai sau có Hi Trọng, trẫm đã có thể
yên lòng.” Quần thần đều gật đầu đồng ý. Trong kí ức, thân thể Ninh Hi
Trọng luôn không tốt, sắc mặt không hồng hào bằng Ninh Hi Diệp, ngay cả
môi cũng tái nhợt. Thái y nói là thể nhược, từ từ điều trị thì sẽ không còn
đáng ngại gì. Bao năm dược vật điều dưỡng, trên cơ thể thường thoảng
hương thảo dược nhàn nhạt, lộ ra tiếu dung đạm nhạt, không hiện sự gầy
yếu, ngược lại làm cho người khác cảm thấy an tâm, định thần. Cùng huynh
ấy phiếm chuyện, luôn luôn có cảm giác như mộc xuân phong, không biết
từ lúc nào cả hai đã bị địa vị ngăn cách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.