DUNG QUÂN - Trang 59

bằng không, lại ra nông nỗi như Tiểu Trần nhà ta, trong lòng mọi người
cũng không vui sướng gì, phải không?”

Lục Hằng Tu thấy bà phấn son lòe loẹt, trong mắt lại hết sức chân

thành, không khỏi mặc bà ta lôi kéo nghe bà nói liên miên. Thật lâu sau
mới thấp giọng nói: “Cảm ơn.”

Xuân Phong ma ma khua khua quạt: “Cần gì, cần gì. Không phải

khách khí.”

Đi một đoạn rồi quay đầu nhìn lại, ở chỗ đèn đuốc sáng trưng, bà còn

đứng dưới ánh đèn giơ quạt dặn dò: “Giữ chặt! Người khác nói cái gì thì cứ
mặc bọn họ nói đi…”

Nương theo ánh sáng bên đường mở bàn tay nắm chặt, trong tay cầm

một cái bình an kết màu lục bích, những sợi chỉ ngang dọc giao nhau ở một
chỗ, tràn đầy tâm ý.

“Lục đại nhân, đến ăn bát hoành thánh đi…” – Lão bá ở quán điểm

tâm từ xa xa đã thấy hắn đi tới, cất giọng chào đón.

Liền đến ngồi xuống, lão bá vừa đốt lửa vừa cùng hắn nói chút việc

nhà: “Khuê nữ nhà ta hôm nay về nhà mẹ đẻ, bà già nhà ta sẽ không ra. Khi
đó muốn thành gia, ai cũng ghét bỏ tiểu tử kia nghèo hèn, lại là người xứ
khác đến, hàng xóm láng giềng không ít lời dị nghị. Ta cùng bà nhà cũng
không vui. Nhưng khuê nữ của ta chỉ chọn hắn thôi, cũng chỉ có thể tùy vào
con bé. Bây giờ cũng rất tốt, tiểu ngoại tôn năm nay sáu tuổi, đang học Tam
tự kinh. Ha ha…”

Lục Hằng Tu lẳng lặng nghe lão nói, trong sương khói mênh mông,

nhìn cái gì cũng không rõ ràng, muốn nhớ đến điều gì đó nhưng tất cả chỉ là
một khoảng không mờ mịt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.