Buồn cười nhìn dáng vẻ buồn rầu bĩu môi trừng mắt của y, lại nhớ tới
lời Tiểu Tề nói: “Vương gia tiểu thư có gương mặt giống như cái bánh
hành khô.”, biểu cảm trên mặt Lục Hằng Tu nhu hòa hơn: “Đừng nói bậy,
vừa ý thái hậu thì luôn luôn tốt.”
“Thật không?” – Ninh Hi Diệp lại cười, nửa thân trên bất ngờ cúi
xuống nhìn vào mắt của hắn: “Khó trách Tiểu Tu mất hứng.”
Bối rối chớp mắt biện giải: “Không có.”
Sự chua chát trong lòng từng chút từng chút dâng lên, ngón tay càng
siết chặt bình an kết hơn.
“Có.” – Y lại nói rất chắc chắn, thân thể từ phía sau nhích lại gần, trên
mặt càng tỏa ra nụ cười đắc chí: “Mỗi lần Tiểu Tu tâm tình không tốt đều
tới chỗ này ăn mì hoành thánh.”
Còn dùng đầu ngón tay đếm từng lần từng lần: “Khi bị Lục hiền tướng
la mắng, khi quốc sự không thuận lợi, mỗi lần ngươi bắt được trẫm ở Xuân
Phong Đắc Ý lâu… Mỗi lần như vậy Tiểu Tu đều chạy đến đây. Lần này thì
sao đây?”
“Không có gì. Thần…” – Mạnh mẽ trấn định tinh thần, bắt tầm mắt
dời lên mặt y, vừa muốn mở miệng lại bị Ninh Hi Diệp tranh trước:
“Lần này là bởi trẫm phải lập hậu.” – Vẻ vui đùa biến mất, y nói trắng
ra tâm sự của hắn, không chừa một đường sống nào.
“…”Muốn giả bộ hồ đồ giống như khi trước nhưng thấy vẻ nghiêm túc
trong ánh mắt y, lời nói miễn cưỡng dù làm thế nào cũng không thể thốt
thành lời.
Hai người ngồi đối diện nhau, một người đã không còn đường trốn
thoát, một người thì từng bước áp sát.