Thật lâu sau, Ninh Hi Diệp thở dài, đứng dậy đến bên người hắn ngồi
xuống, nhẹ nhàng gỡ ngón tay hắn ra, trong tay là một cái bình an kết màu
lục bích, bởi vì thường xuyên vuốt ve, đã hơi phai màu, dưới ánh đèn càng
có vẻ mờ nhạt. Một món đồ tầm thường, ở chợ thường được treo lên giá
thành những bó to để bán.
“Trẫm biết vì sao ngươi do dự. Ngươi và trẫm lớn lên bên nhau, trẫm
là người như thế nào chẳng lẽ ngươi không rõ? Trẫm không làm loạn thiên
hạ này đã là tổ tông hiển linh rồi, làm sao có thể làm thánh quân minh chủ
gì chứ?” Thấy hắn nghiêng mặt đi, Ninh Hi Diệp cũng không để ý, y chỉ
xích lại gần hơn, thấp giọng nói: “Kỳ thật trẫm cũng lo lắng, trẫm chỉ là
một vị vua tầm thường, cùng lắm thì là trò cười bị người đời đàm tiếu.
Nhưng ngươi không giống vậy, ngươi là Hiền tướng, làm sao có thể bị
người ta nói khó nghe như vậy? Trẫm vẫn thường nghĩ, hay là cứ quên hết
đi, như vậy cũng rất tốt. Tiểu Tu là người muốn lưu danh sử sách mà, Tiểu
Tu được tán dương thì trẫm cũng sẽ vui mừng. Nhưng mà, Hằng Tu, trẫm
không có tấm lòng vị tha đó, trẫm thật sự không thể buông tay, từ lâu trẫm
chỉ chấp nhận mình ngươi… Có phải nếu trẫm không làm cái chức hoàng
đế này mà chỉ làm một vương gia giống hoàng thúc thì ngươi có thể gần
gũi với trẫm hơn một chút…”
Lục Hằng Tu nghe y gằn từng tiếng, yết hầu như bị lấp kín làm cách
nào cũng không thành lời. Bình an kết trong tay như ngọn lửa, từng cơn
từng cơn thiêu đốt con tim.
Khi xưa còn bé vô tri, không hiểu thế nào là quốc gia thế nào là thiên
hạ, chỉ biết bất luận mình nghĩ gì, muốn gì, vị hoàng tử kim quan cẩm y kia
đều có thể tươi cười hai tay dâng lên, bản thân cũng không ngờ rắng, y có
thể trước thời hạn mình nghĩ tới đã hạ gục mình.
Có một lần thân thể hắn suy yếu, thường xuyên bị đau đầu, không
ngừng ho khan. Không biết là ai nói một câu: “Sợ là thứ không tốt tác
quái”, Ninh Hi Diệp tin. Không sợ tiên đế trách phạt vì trốn học, chạy đến