DUNG QUÂN - Trang 64

xin các cung nữ dạy y kết bình an kết, lại vui vẻ chạy tới chùa Ninh An nhờ
đại sư tụng kinh, ở trước mặt Phật tổ thờ cúng một đêm mới lấy về. Tới
trước giường bệnh của Lục Hằng Tu vẫn làm ra vẻ hoàn toàn không có việc
gì, nhếch nhếch đuôi lông mày, nói là mua được khi xuất cung chơi đùa.
Làm cho ngữ khí của thái tử Hi Trọng đầy chua xót: “Hoàng huynh cũng
già phát bệnh rồi, làm phiền nhị hoàng đệ mua một cái cho hoàng huynh
đi.” Bình an kết xanh nõn nằm trong tay, không biết trấn được ma quỷ hay
không, chỉ biết là đã làm lòng hắn chấn động đến ngả nghiêng, bao cảm
xúc dấy lên trong lòng.

Thân là con cháu hoàng thất cao quý lại cam tâm xem một thần tử bất

thức thì vụ, bất lĩnh tình diện như bảo vật nâng niu trong tay. Ninh Hi Diệp
cứ ngày ngày thì thầm nói cười như vậy, tình thâm ý thiết chân thật như
vậy, nụ cười dịu dàng trong cơn mưa phùn đầy gió đó, ta nào có thể không
mất hồn, không si tâm?

[21: Bất thức thì vụ, bất lĩnh tình diện: không biết thức thời, không

nhận tình cảm.]

Ninh Hi Diệp thấy ánh mắt hắn rũ xuống, nói tiếp: “Ngươi còn chống

chế nói không thích, nếu không thích thì ngươi có thể đem nó theo bên
người ư?”

Năm ngón tay luồn vào khe hở trên tay hắn, mười ngón tương giao:

“Cứ buông thả một lần đi, chuyện về sau chúng ta không nghĩ đến nữa, chỉ
cần làm tốt việc trước mắt, được không?”

Dựa vào ngực y, ngẩng đầu lên là có thể thấy đôi ngươi rực rỡ như ánh

sao trời của y, người luôn cười đùa cợt nhả ngay cả lúc bị tiên đế quở mắng
cũng chỉ trưng ra vẻ vô lại, có bao giờ ở trước mặt người khác có vẻ mặt
khẩn thiết bất an như vậy? Cũng chỉ có ở trước mặt Lục Hằng Tu y mới hạ
mắt mím môi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.