DUNG QUÂN - Trang 66

xanh xanh đỏ đỏ, xa xa nhìn lại còn tưởng rằng đó là một vườn hoa thật lớn
của nhà ai dó.

Đi tới ngự thư phòng, thấy mấy trang giấy bày ra chi chít, chữ trên

giấy cũng dày đặc chen chúc, từng chấm đen đen dính vào nhau.

“Gì thế này?” – Lục Hằng Tu cau mày nhìn một tờ giấy trắng mực

đen. Cầm lên xem, là Đế sách do ai đấy tự tay chép lại.

“Thời tiết tốt, lấy ra phơi nắng.” – Ninh Hi Diệp ngồi xổm trên bậc

thềm, nhìn Đế sách trắng lóa bày ra chật kín, tiếng cười có pha chút tự hào:
“Đến, ngươi tới xem, cái này trẫm chép lúc còn nhỏ. Chữ thật đẹp.”

Đi tới bên người y nhìn, nét chữ ngay ngắn, nhất bút nhất họa đều viết

rất rành mạch, quả thật là nét chữ của hài đồng. Y cầm trong tay một cành
cây nhỏ hết chỉ chỉ bên này lại trỏ trỏ bên kia: “Cái này viết lúc nào? A, là
sau khi trẫm đăng cơ, đây là lần đầu tiên ngươi phạt trẫm chép. Đây là hai
năm trước, trẫm làm cho Đường đại nhân tức giận về nhà, ngươi phạt trẫm
chép. Kia là lần trẫm không tảo triều. Đây là năm trước, khi trẫm ngủ gục
lúc thượng triều…”

Vừa xem cùng y vừa cười, y đột nhiên quay đầu lại nghiêm túc nói:

“Ngươi xem, chữ của trẫm càng luyện càng đẹp.”

“Dù có chép bao nhiêu đi nữa nhưng một chữ cũng không học được.”

– Lắc đầu không biết làm sao, cảm thấy có chút bất thường, ngồi xổm
xuống nhặt tờ giấy mềm mịn lên xem, nheo mắt nhìn rồi lại mở ra, xem
xong lại lấy thêm một ít: “Đây là do ngươi viết, sao ta cảm thấy giống chữ
của Tiểu Tề? Còn bên kia, giống chữ của Hằng Kiệm? Đây là của Chu đại
nhân? Đây là Trần đại nhân bên Hàn lâm viện nữa? Đây là Lí thái y bên
Thái y viện?”

Tiếu dung trên mặt Ninh Hi Diệp không nén được xấu hổ, từ trong tay

hắn đoạt lại xấp giấy: “Không… không có.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.