buông, hơn nữa còn liếc mắt, hung hăng nhìn Lục Hằng Kiệm bên cạnh
đang bệnh còn cố đến nói lời từ biệt.
Không ai dám nói không được, những người từ sáng sớm đến tiễn đưa
chỉ có thể tiếp tục đứng trong gió, đói bụng, nhớ thương già trẻ trong nhà
đã ăn cơm trưa xong chưa?
Tề Gia nhìn trái nhìn phải không thấy có người lên tiếng, cũng không
sợ chết đi đến nhẹ giọng nhắc nhở: “Bệ hạ, nên khởi giá.”
Ninh Hi Diệp nghe vậy, hai mắt lạnh lùng nhìn qua hỏi: “Thì sao?”
Tất cả lập tức nghiêm người, hai mắt nhìn thẳng, tỏ vẻ không phải do
mình xúi giục. Tiểu Tề không hiểu lại hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Không ai dám trả lời cậu.
Hài lòng quay sang, Ninh Hi Diệp tiếp tục nhỏ giọng nói: “Trên đường
nhớ cẩn thận, đi sớm về sớm.”
Lục Hằng Tu cười gật đầu, cũng nhỏ giọng dặn dò y: “Phải thượng
triều, phải xem tấu chương, không hiểu cái gì thì phải hỏi các vị các lão,
không được quậy phá… Không được ăn hiếp Tiểu Tề, không được bắt nạt
Hằng Kiệm, ai cũng không được ức hiếp. Nếu không thì…”
“Sẽ chép Đế sách.” – Trên mặt không nở nổi một nụ cười, khóe miệng
trễ xuống, dáng vẻ lưu luyến.
“Qua vài ngày nữa ta sẽ trở lại.” – Lục Hằng Tu trấn an y, lo lắng dặn
đi dặn lại: “Không được ăn hiếp Tiểu Tề, không được bắt nạt Hằng Kiệm…
Nhớ phải chú ý sức khỏe của mình.” Câu cuối cùng giọng nói nhỏ đến
không thể nhỏ hơn, nói xong ngay cả đầu cũng cúi gằm xuống.