Cậu vẫn lặng thinh, mặc kệ mùi soa trong túi quần. Thiên Uy tỏ ý bất bình
khi thấy mẹ coi mình như trẻ nhỏ trước mặt người lạ.
- Cuốn sách thế kia, chả hỏng mất sách ư?
Thiên Uy đưa hai tay ra sau lưng, nhưng vẫn cuốn sách lại, để biểu thị sự
bất bình.
- Đài Loan nóng thật! - Thiên Lập lái câu chuyện - Ở Hàn quốc, khi hậu
mùa thu đã mát rồi, phu nhân ạ.
- Tôi chưa đến Hàn quốc bao giờ, nhưng có sang Nhật. Ở đó, ngày này
cũng đã mát lạnh rồi.
- Phu nhân từng ở Philippin, bên đấy chắc nóng hơn Đài Bắc ta nhỉ?
Nhân lúc hai người bàn luận về khí hậu, Thiên Uy liền lẳng lặng rút lui.
Cậu rất ghét nhắc đến chuyện ở nước ngoài, đặc biệt là Philippin, chính nơi
đó đã khiến bố mẹ bỏ rơi cậu suốt bốn năm liền.
Ném sách lên bàn, Thiên Uy ngồi xuống ghế, gác hai chân mang đôi giầy
đầu bụi lên bàn học. Bàn kê bên cửa sổ, dây leo trước cửa sổ có những
bông hoa màu vàng, giống hình hoa kèn. Một con ong bay vu vơ, tiếng kêu
vo ve nghe thật buồn bã.
Giây leo lấy từ nhà bà về trồng ở đây. Ngôi nhà bà ở vừa cổ kính vừa
thoáng rộng ngăn nắp và sạch sẽ. Nhẽ ra ở đó phải buồn lắm, song góc nào
cũng vang lên giọng nói thân thương của bà. Bà kể cho cậu nghe: đây là
phòng sách ông ngoại, kia là phòng riêng cho cậu, đó là phòng ngủ của mẹ.
Gian phòng nào cũng có những câu chuyện đầy lý thú.
Mẹ về nước, bà những tưởng cả nhà cùng xum vầy ở đó, nhưng mẹ cương
quyết xây ngôi biệt thự này, cậu vẫn còn nhớ mẹ bảo rằng "kiểu nhà Tây dễ
bày trí hơn".
Mọi trang trí, bày biện trong nhà đều làm theo ý mẹ, nhìn vẻ ngoài quả thật
bề thế, khách đến không khỏi trầm trồ khen ngợi, các bạn học hâm mộ kháo
nhau: "Nhà Thiên Uy đẹp ghê lắm cơ!" song Thiên Uy vẫn quyến luyến
ngôi nhà cổ của bà ngoại.
Từ ngày dọn về đây, bà ngoại chưa hề đặt chân tới lần nào, bà không chịu
rời bỏ ngôi nhà cũ kỹ của mình. Ở đó, bà có tình cảm sâu sắc với từng cành
cây, từng bông hoa, tất cả những gì ở đó đều gợi nhớ bao kỷ niệm thân