ĐỪNG QUÊN ĐÊM NAY - Trang 261

QUỲNH DAO

Đừng Quên Đêm Nay

(Nguyên tác: Biệt Vọng Kim Tiêu)

Chương 49

Tám giờ sáng, Mộng Nhược xách làn ra khỏi nhà. Nhìn sang nhà Tử Thu
cửa vẫn đóng im ỉm. Trước kia bà thường gặp Tử Thu ngoài chợ, từ ngày
sắm được tủ lạnh, dăm ba ngày bà mới đi chợ một lần. Gần đây bà nhận
thấy Tử Thu lười đi. Có dịp phát huy tài năng, lại phần nào cải thiện được
đời sống gia đình, nhưng nàng không vui, vẫn ca thán, dường như có điều
gì buồn bực mà không nói được.
Đúng lúc đó bà Phương vợ Ông giáo Phương cũng xách làn từ trong nhà đi
ra:
- Chào cô giáo Mạc.
- Chào bác. - Mộng Nhược cười chào lại.
Giọng bà Phương oang oang cứ như hai người đứng xa nhau cả mấy chục
mét không bằng:
- Cô đi chợ chứ?
- Vâng ạ, bác cũng đi chợ đấy ạ?
Mộng Nhược bỗng thấy câu hỏi của mình buồn cười, toàn những lời thừa.
Con người ta hình như vẫn có tật hay dùng những lời thừa để hàn huyên
với nhau. Khi bạn bè đến chơi, câu đầu tiên: "Chưa đi chơi đâu à?" Đúng là
thừa, nếu đi chơi rồi, khách còn làm sao gặp được chủ nhà cơ chứ?
- Thế ta cùng đi cho vui. - Vừa nói, bà Phương vừa bước nhanh theo kịp
Mộng Nhược.
Mộng Nhược thấy lạ, ngày thường hai gia đình ít đi lại thân mật với nhau,
tính cách hai người cũng khác hẳn nhau. Bà Phương vui tính, sốt sắng,
nhưng hay bàn tán, thêu dệt chuyện người khác. Ông giáo Phương ngoài
việc dạy học còn buôn bán chút đỉnh, cho nên đời sống cũng khá, nhà có
trai có gái, trong gia đình lúc nào cũng có tiếng cười. Mỗi lần so sánh với
những người sung sướng, Mộng Nhược càng tủi hận, do đó càng xa lánh
mọi ngưòi, để khỏi lộ vẻ nghèo hèn ảm đạm của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.