ĐỪNG QUÊN ĐÊM NAY - Trang 262

Bà Phương chủ động kết bạn đi chợ với nhau, tất nhiên Mộng Nhược
không thể từ chối, rồi bà Phương kể thao thao bất tuyệt, chắc chắn trên
đường đi không sợ tẻ nhạt.
Quả như dự đoán của Mộng Nhược, bà Phương hỏi:
- Cô Mạc có biết thằng cháu ông Hoàng chủ nhiệm không nhỉ?
- Ai cở - Mộng Nhược sững sờ vì chưa hiểu gì.
- Cháu ông Hoàng Vũ Hồng, thằng Hoàng Thêm Bạch, có biệt hiệu là
Hoàng Thêm Bá ấy mà.
- Vâng, em biết, sao cơ ạ?
- Thằng ấy nổi tiếng bất trị, thấy ai không thuận mắt nó liền giơ dao ra.
- Trời! - Mộng Nhược kêu lên lạc cả giọng - Sao lại thế nhỉ, mang những
thứ đó nhỡ xảy ra án mạng thì sao? Hoàng chủ nhiệm không dạy bảo nó
hay sao?
- Không dạy nổi. Tất nhiên trước mặt ông chú nó tỏ ra ngoan ngoãn, nhưng
vắng mặt ông nó làm càn, bọn trẻ con các cô các thầy ở trường đều sợ hết
vía, không dám dây với nó.
- Vâng, em cũng có dặn Tiểu Điệp nhà em đừng có chơi với nó, nhưng em
không biết hạnh kiểm nó xấu đến thế.
- Chả dấu gì cô, tôi nói thật với cô nhé, tôi bắt gặp Tiểu Điệp đi chơi với
nó, cô ạ.
- Hả? - Cặp mắt đầy vết nhăn của Mộng Nhược trợn tròn, đôi môi mếu máo
há to - Thật thế ư? Bác Phương?
- Chả nhẽ tôi nói dối cô hay sao? - Bà Phương có vẻ không bằng lòng,
giọng nói càng to hơn - Nói thật với cô, lúc đầu tôi định chả dính vào làm
gì, nhưng tôi thông cảm hoàn cảnh hai mẹ con cô, còn Tiểu Điệp thì đúng
là một đứa bé dễ thương, tôi chỉ sợ gần thằng Hoàng Thêm Bá, cháu sẽ bị
nó làm hại, cho nên tôi mới mách cho cô biết.
Mi mắt Mộng Nhược chùng xuống đầy vẻ bất lực, cặp môi mỏng run run.
Tất nhiên bà hết sức kinh hãi về tin đó, nhưng bà càng tủi hơn về câu nói
đầy thương hại của bà Phương. Nửa đời người bà chịu bao gánh nặng của
nỗi bất hạnh, khiến bà không sao ngẩng đầu lên được, nhưng bà không cần
đến sự thương hại và thông cảm của bất kỳ ai. Mộng Nhược biết câu nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.