QUỲNH DAO
Đừng Quên Đêm Nay
(Nguyên tác: Biệt Vọng Kim Tiêu)
Chương 6
Chưa bao giờ Thiên Nhu tỏ ra tôn trọng anh mình, phải chăng do tuổi tác
giữa hai anh em sát nhau quá.
- Hơn mình có mười một tháng, có gì ghê gớm đâu cơ chứ?
Bố mẹ gọi Thiên Uy ơi, cô bé cũng luôn mồm gọi theo "Thiên Uy ơi". Khó
lắm, Thiên Uy mới được em gái gọi mình một tiếng bằng anh, nhưng giọng
nó nghe quái dị làm sao, cứ như giọng nói ngọng lúc nó còn nhỏ. Hai chữ
"anh ơi" phải trả giá đấy nhé, đó là những lúc Thiên Nhu cần nhờ vả Thiên
Uy một việc gì đó mới gọi Thiên Uy bằng anh.
Về các môn toán lý do thiếu óc phân tích Thiên Nhu đã thi trượt chuyển
cấp, cô bé đành vào trường nữ học của đạo thiên chúa. Ngày thường, Thiên
Nhu tỏ ra hoạt bát, linh lợi, nhưng hễ gặp những đề bài khó về toán lý, mắt
cô trợn tròn, lưỡi cô cứng đơ, đầu óc như mụ đi, cô chẳng còn biết đằng
nào mà lần, do đó cô càng mất lòng kiên nhẫn trong tư duỵ Mỗi khi Thiên
Nhu cầu cứu bố, chả hiểu vì không hiểu hay vì quá bận, bố cứ bảo: "Đi hỏi
mẹ". Còn mẹ thì cười cười, nhíu lông mày nói thật tình: "Chao ôi, bỏ bao
nhiêu năm rồi, mẹ quên sạch, thôi đi hỏi anh con!".
Không dám trái lệnh mẹ, Thiên Uy đành giải đáp cho em gái. Thiên Uy tuy
thông minh, song thiếu lòng kiên nhẫn, cho nên không khỏi nói với giọng
coi thường em gái: "Có thế mà cũng không hiểu!".
Thiên Nhu là cô bé không chịu nổi những lời làm thương tổn lòng tự trọng,
cho nên dù anh giúp đỡ, cô bé chẳng những không biết ơn, còn thêm oán
trách. Mỗi lúc nổi tự ái cô vặc ngay lại:
- Già ôi, làm bộ cái cóc khô gì thế! Tiếng Anh đàng ấy đã bằng tớ chưa?
Mặc dù tiếng Anh Thiên Uy học cũng khá, nhưng chỉ bó hẹp trong bài vở,
đến khi đối thoại, kém xa Thiên Nhụ Khi Thiên Nhu về nước, luôn mồm
nói tiếng Anh, nay học trường đạo của Tây, cô bé là học sinh ưu tú, tiếng
Anh nói làu làu.