ĐỪNG QUÊN ĐÊM NAY - Trang 41

không biết ư ?
- À, tôi biết, nhưng...
- Dấu làm sao được - Bà Phùng cướp lời - Những gì hay đều rơi vào ông bà
cả, xin chúc mừng ông bà nhé !
- Có gì đáng chúc mừng đâu ! - Giai Lập cười nhẹ, dấu kín nỗi nghi hoặc
trong lòng - Bà nghe tin đó lúc nào đấy ?
- Tối qua vừa nghe xong, bà kín như bưng ấy.
Giai Lập đành cười, khốn nỗi nếu nàng thanh minh rằng mình không hay
biết tí gì, bà Phùng chưa chắc đã tin . Thực ra bây giờ nàng mới biết tin
này.
- Ông bà khi nào rỗi nhỉ ? Để chúng tôi còn mở liên hoan tiễn ngài vụ
trưởng.
- Thôi đừng bầy vẽ, nếu như có đi thật thì cũng về ngay thôi mà có phải
không bà !
- Dù sao chuyến này cũng là đi xa, hay là ông bà không muốn hạ cố chúng
tôi ?
Từ chối, cảm tạ, cuối cùng Giai Lập đặt ống nghe xuống . Câu chuyện đi
Thái Lan vẫn chưa ngã ngũ.
Nhẽ ra nàng dậy ngay, nhưng nàng ôm hai cánh tay sau gáy nằm tiếp trên
giường . Tin bà Phùng lộ ra càng tăng thêm nỗi buồn trong lòng . Thật đáng
tiếc, Đại Nhạc không cho nàng hay tin vui, mặc dù nàng là người bạn chiến
đấu sát cánh với chàng . Đến khi có thành quả lớn như vậy, chàng đã không
thèm cho nàng đưỢc cùng chia sẻ niềm vui, không hiểu chàng có tâm địa gì
vậy ?
Không hiểu tin đó có xác thực không nhỉ ? Nàng sực nhớ bà Phùng có tính
hay khoa trương hoặc dựng chuyện, vả lại trong bộ ta vẫn thường hay tung
tin vịt . Hễ có một chỗ khuyết, mọi người vội vàng tìm cách xoay xở cho
mình . Chưa có cơ sở gì, chi bằng cứ hỏi thẳng Đại Nhạc thì hơn.
Giai Lập trở lưng cầm ống điện thoại, quay số điện phòng làm việc của Đại
Nhạc.
Một giọng quen quen vang lên ở đầu giây bên kia, nhưng không phải giọng
Đại Nhạc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.