ĐỪNG QUÊN ĐÊM NAY - Trang 87

- Em có biết đường đến đó không ?
- Chúng ta đi xa lộ Mêcơaxơ.
Giai Lập nhìn chàng mỉm cười :
- Phóng xe thật nhanh mới đã.
- Thích phóng xe nhanh, chứng tỏ lái xe thích tìm những kích thích.
- Có lẽ trong lòng họ có nhiều nỗi buồn chăng ?
- Tập chung tư tưởng vào tốc độ để chí ít có thể quên nỗi ưu phiền.
- Nói người khác buồn còn có lý, tôi tin rằng em là người hạnh phúc nhất
trên đời này !
Giai Lập liếc nhìn chàng, Thiên Lập nhận thấy trong luồng mắt cô một tia
chớp ai oán.
- Chả nhẽ em không hạnh phúc hay sao ? Bây giờ lại có Thiên Lập yêu em
một cách nồng nhiệt, thế là em đầy đủ nhất đời rồi.
Giai Lập bỗng cười khàn.
- Em không tin tình yêu của tôi ư ?
- Em đang nghĩ đến một chuyện khác cơ.
- Chuyện gì vậy ?
- Ví dụ trong nhà anh có bộ bàn ghế đẹp, mọi người không ngớt lời khen,
anh cũng rất hài lòng về nó . Thế rồi một hôm có người biếu anh một cái
bàn mới . Nhẽ ra anh càng hài lòng mới phải, vậy mà trái lại, bởi vì anh
thấy bàn ghế cũ trong nhà không còn vừa mắt nữa, thấy cần thay một loạt
cho đồng bộ.
- Tôi cũng có một cảm giác như vậy . Nếu như tôi có một đôi giày mới, tôi
liền cảm thấy cần thay bộ trang phục mới sao cho đồng bộ với giày . Đó
cũng là lẽ thường tình, điều đó cũng là lẽ tự nhiên thôi, em ạ.
- Vậy thì ta mua giày mới hay nhận bàn mới để làm gì ?
- Sống trên đời con người ta cần có sự thay đổi về hoàn cảnh.
- Nếu như ta khôNg có khả năNg, và cũng không thể vứt bỏ cái cũ, mà cứ
đeo đuổi cái mới có phải chỉ thêm đau khổ không ?
- Có đau khổ thì có niềm vui em ạ ! Cuộc sống đều đều buồn tẻ còn gì đáng
cho chúng ta hồi tưởng, nhớ lại ? Huống hồ chúng ta còn chưa đánh giá hết
khả năng của mình cơ mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.