Connor gạt cơn giận sang một bên. Não anh quá bận rộn chuyển sang
chế độ cá-và-lưới, nhập thông tin, so sánh, kết hợp.
“Đó là một cái bẫy”, Connor nói. “Cậu không cảm thấy thế sao? Hắn
không ở Pháp. Đây là một màn kịch. Hắn có việc phải làm ở đây.”
“Tôi nên biết cậu sẽ không hứng thú với bất kỳ thông tin nào không
phù hợp với tưởng tượng của mình, cậu…”
Connor bấm phím tắt.
Erin đang đặt ấm pha trà. Cô vờ như không có chuyện gì xảy ra. Căn
phòng chìm trong sự im lặng chết chóc, ngoài tiếng leng keng, sột soạt nho
nhỏ phát ra từ bếp. Cô chụp lấy bát, dĩa và mở thùng trứng.
“Anh sẽ làm bữa sáng”, anh đề nghị. “Anh nấu ăn khá ngon.”
Nụ cười cô ném qua vai không chút thuyết phục.
Connor vòng tay qua eo và kéo mạnh khiến cô mất thăng bằng, ngã
tựa vào người anh. Anh gỡ cái dĩa khỏi một bàn tay nhỏ nhắn, lạnh cóng,
trứng từ tay kia, đặt vào bát.
Anh ấp hai tay cô trong tay, sưởi ấm chúng, áp mặt vào làn tóc mềm
mại, vẫn còn ấm của cô. “Bề ngoài thì chuyện có vẻ kỳ lạ”, anh nói. “Em
và anh, hẹn hò. Ít nhất là với Nick. Bởi vì tất cả những chuyện tồi tệ đã xảy
ra.”
Cô gật đầu.
“Nhưng từ bên trong, theo cảm nhận của chúng ta, nó rất hoàn hảo”,
anh nói và sự thúc ép kín đáo. “Và thú vị.”
Anh chờ đợi một phản ứng nhưng cô chỉ im lặng. Anh vén tóc cô lên,
để lộ ra đường cong tinh tế của gò má cô. Hôn lên đó. Rất nhẹ nhàng.
Ý nghĩ bắt nguồn từ sâu thẳm trong tâm trí anh, về phía mình, anh
không chấp nhận tranh cãi hay thương lượng.
Không ai, không người nào có thể hủy hoại chuyện này. Chỉ cần họ cố
gắng.
Anh rúc vào cổ cô. “Em đồng ý với anh chứ, Erin?”
“Vâng”, cô lí nhí.
“Những thứ chúng ta có với nhau rất tuyệt vời. Đã bù đắp rất nhiều
điều.”