không bao giờ…”
“Tiệc? Nhiều à?”
“Vâng. Bọn em gồm ba anh chàng độc thân, em và một cô gái nữa.
Bọn em được trả sáu trăm đô la mỗi người. Giống như, tiền kiếm dễ không
thể tin được và Billy bảo em có thể mặc đồ lót cũng được, còn Tasha thì
không ngại nhảy thoát y hoàn toàn, nên… ừm, Billy bảo anh ấy sẽ đập nhừ
kẻ nào dám đụng đến bọn em, nên thực sự không có gì đáng lo cả. Chị hiểu
không?”
Tiếng nói của Erin bị bóp nghẹt chỉ còn phát ra tiếng thều thào nho
nhỏ. “Cưng. Nói cho chị. Em ổn chứ?”
Cindy dừng lại. “Em không biết”, cô thì thầm. “Kỳ lạ lắm. Hôm qua
em vẫn ổn. Có lẽ tại em bị say rượu. Bọn em đã uống rượu với Billy trước,
và em thực sự rất phấn khích. Em cảm thấy rất tuyệt khi nhảy múa, giống
như một nữ thần. Em cảm thấy cả thế giới đều yêu mến em. Nhưng hôm
nay… em ghét cơn đau đầu như búa bổ và quái lắm. Billy điên rồ, em điên
rồ. Rối tung cả lên.”
“Em không thể nói là em muốn về nhà sao?”, Erin gay gắt. “Chỉ bước
ra khỏi cửa?”
“Em làm rồi”, Cindy thú nhận. “Em đã cố. Nhưng Billy bảo đã quá
muộn. Anh ấy đã nhận các hợp đồng biểu diễn theo lịch và bảo em bây giờ
không thể cư xử như một đứa trẻ đỏng đảnh, hay giận dỗi được, bởi vì anh
ấy, như kiểu, một người chuyên nghiệp, nên em cũng phải thế, và…” Giọng
Cindy như sắp khóc.
“Cin”, Erin tuyệt vọng. “Em phải tìm ra địa chỉ thì chị mới có thể đến
đó và cứu em được.”
“Chờ đã. Ôi Chúa ơi, Billy đang lên cầu thang. Em phải cúp máy đây.”
Liên lạc bị ngắt. Cindy đã rời đi.
Erin nhìn Connor, trợn mắt. “Chuyện gì đang diễn ra thế này? Em
không biết nên giải quyết chuyện gì trước. Em nên làm gì đây?”
Ánh mắt Connor kiên quyết. Anh chìa tay ra. “Đưa anh điện thoại. Để
xem Sean có tin tức gì cho chúng ta.”