“Ừm… em thực sự không biết. Em chưa bao giờ đến đây cho đến tối
qua. Đó là một căn nhà rộng lớn, bắt mắt cùng nội thất và đồ đạc tốt, nhưng
tất cả những gì em thấy bên ngoài cửa sổ là những bụi cây rậm rạp. Em
không biết mình đang ở đâu.”
“Em không chú ý lúc đến đấy à?”
“Em đã lơ đãng lúc bọn em đến đây tối qua”. Cindy thừa nhận.
Erin nỗ lực giữ bình tĩnh. “Chà, em thử tìm xung quanh xem có quyển
tạp chí hay bức thư nào có đề địa chỉ trên đó không?”
“Lúc này em đang trong phòng ngủ. Billy ở tầng dưới cùng Tasha.
Anh ấy sẽ nổi điên nếu biết em gọi điện cho chị.”
Hoảng loạn dâng cao. “Chuyện gì đang xảy ra, Cindy? Em sợ anh ta
à?”
Cindy do dự. “Ừm, em không biết”, cô nhỏ giọng đáp. “Lạ lắm. Hôm
nay anh ấy… anh ấy rất khác thường.”
“Khác như thế nào?”
“Ờ, em không biết. Lạnh lùng, như kiểu anh ấy thiếu kiên nhẫn với
em. Trước đây anh ấy không như thế. Anh ấy làm em cảm thấy ngớ ngẩn
bởi vì em không muốn ra ngoài làm công việc khác tối nay. Anh ấy bảo em
cư xử như trẻ con và em đoán là mình như vậy, nhưng… em không biết.
Chỉ biết hôm nay rất khác thường.”
Chân Erin mềm nhũn như thạch Jell-O. Cô dựa vào tường và trượt
xuống, mông đập mạnh xuống sàn, đau điếng, “Công việc gì?”
Connor quỳ xuống, cúi mình trước mặt cô, chăm chú lắng nghe. Anh
đặt bàn tay ấm áp lên đầu gối cô.
“Hứa là chị sẽ không nhảy dựng lên nhé, vì em thề nó không phải việc
gì to tát cả, được chứ?”
Erin cố nuốt nước bọt, nhưng cổ họng cô khô rang. “Chị hứa.”
“À, em sẽ, ừm, nhảy. Kiểu như nhảy thoát y, nhưng không hẳn, bởi vì
em…”
“Ôi Chúa ơi, Cin.”
“Chị hứa rồi mà Erin. Em vẫn mặc đồ lót mảnh. Và chỉ nhảy cho các
bữa tiệc tư chứ không phải ở một quán rượu, Billy luôn đi cùng em, nên em