Anh phải trả giá đắt cho nhận xét gay gắt của mình suốt cả buổi chiều.
Barbara Riggs biến anh thành nô lệ, tay sai vặt, chân chạy của bà, và trước
khi kịp bực mình anh đã thấy mình xách túi rác cho bà, sửa chữa vòi nước
bị rò rỉ ở phòng tắm trên gác, lái xe đưa họ đến trung tâm điện thoại để
đăng kí lại. Rồi lại tới cửa hàng tạp hóa, hiệu ảnh và tiệm đồ cổ, nơi anh
phải kéo căng cơ bắp ở cái chân khập khiễng để kéo cái đồng hồ cổ chết
tiệt của ông nội cô. Nhưng anh không phàn nàn. Đó là tất cả nhiệm vụ tử vì
đạo của anh.
Quay lại nhà, họ tranh luận về chiếc tivi bị hỏng. Bà muốn anh ném ra
thùng rác, còn anh lại khăng khăng mang nó đến cho Seth tháo dỡ. Anh
thắng, nhưng buộc phải mang thức chết tiệt đó ra hiên nhà phía sau vì bà
không muốn nhìn thấy nó. Tồi tệ nhất là bà buộc anh phải gọi cho Sean
trong khoảng thời gian đều đặn nực cười để kiểm tra tiến triển. Nghĩa là
cậu em láu lỉnh của anh sẽ là người đầu tiên chứng kiến tình trạng bẽ mặt
của anh.
“Bà Riggs”, anh phản đối yếu ớt. “Làm ơn. Nó sẽ gọi cho chúng ta.
Nó biết phải làm gì khi có tin tức mới. Xin hãy thư giãn.”
“Cậu dám bảo tôi thư giãn ư? Chúng ta đang nói về con tôi đấy. Gọi
lại cho cậu ta đi!”
Sean nghe ngay tiếng chuông đầu tiên. “Này”, anh gắt gỏng. “Miles và
em không khám phá ra bất cứ cái gì trong vòng ba phút kể từ cuộc gọi vừa
rồi của an đâu. Anh làm ơn uống một viên thuốc được không?”
“Không phải lỗi của anh”, anh lầm bầm. “Bà ấy bắt anh phải gọi.”
“Mẹ vợ anh bắt anh liến chân bà ấy, anh cũng làm sao hả?”
Anh nhăn mặt. “Lạy chúa, Sean. Ăn nói cẩn thận chứ.”
“Nghe đây, đồ ngốc. Lần tới, hãy bấm một số máy giả và giả vờ nói
chuyện đi. Anh đang làm bọn em phân tâm đấy.”
“Châm chọc anh hả, đồ đần”, anh rít lên, tắt máy, nhét điện thoại vào
túi. “Chưa có gì”, anh hậm hực với Barbara.
Còn Erin thì chẳng giúp được việc quái gì. Nếu có thì chỉ là cô cảm
thấy hơi buồn cười với sự đau khổ vì bị quản trong tay mẹ cô của anh, dù
cô đã cố che giấu. Đêm xuống, anh trốn ra hiên sau nhà để tìm vài phút yên