ĐỨNG VỮNG ĐẾN CÙNG - Trang 100

-Cậu Mi-kha-in, phải biết thương người, không nên lạnh lùng như thế!

Ông nói và bảo lái xe mời một ông già gầy gò, cao lênh khênh đang gập
lưng khoác chiếc ba-lô thể thao căng phồng, và một bà già, tay xách một bị
quần áo đang uể oải bước theo ông già. Tiếp đó, ông lại cho mời một phụ
nữ đang có mang và một bà mẹ trẻ cùng hai con bé, đứa gái khoảng mười
tuổi đang kéo lê chiếc túi xắc trên đường và chú bé trai bụ bẫm khoảng lên
năm đang nắm chặt lấy váy mẹ chạy lon ton.

-Mi-kha-in, bế các cháu lên, tôi, sẽ ngồi ở ghế trước.
Anh lái xe im lặng mở cửa xe, thu xếp cho nhóm người sơ tán ấy lên xe.
-Đi thôi, ông hạ lệnh và bế cháu gái lên đùi. Nó bé bỏng gầy như một cây

sào, nhẹ bỗng, đôi mắt không còn vẻ ngây thơ nữa mà ánh lên vẻ mệt mỏi,
thất vọng của một người lớn, từng trải.

-Tên cháu là gì?-Ni-cô-lai hỏi.
-Cháu là Lê-na… Lê-na Cô-xchi-cô-va. Còn em cháu là Pê-túc, Pét-ka

ấy mà. Bố cháu ra mặt trận rồi. Bố là chỉ huy đấy.

-Cháu từ đâu tới đây, có xa không?
-Từ Ri-ga đến. Thành phố chúng cháu đang chiến đấu, khu phố cháu

cũng vậy. Nó bị ném bom rồi. Bọn Đức ném từ máy bay xuống đấy!

-Đã hai tuần đi bộ rồi, ông ạ. Chúng tôi chỉ còn kịp vơ vội mấy thứ,-bà

mẹ vừa lắc lư đứa em vừa lên tiếng góp chuyện,-ông có lẽ không thể hình
dung được chúng tôi thất thểu ra sao…

-Bọn Đức không tiến xa hơn đâu, nhất định đến biên giới cũ người ta sẽ

chặn chúng lại (ý nói ranh giới giữa nước Nga và Lát-vi-a). Ông già nói với
vẻ hiểu biết tình hình.-Sao lại không chặn được.

-Cầu trời hãy phù hộ, chặn đứng cái bọn đáng nguyền rủa ấy lại, bà già

cũng góp phần thêm một câu.

Chiếc xe phóng nhanh dọc theo đường cái xuyên giữa cánh rừng thông

bạt ngàn. Bóng những ngọn thông lay động nhảy nhót trên con đường mờ
bụi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.