ĐỨNG VỮNG ĐẾN CÙNG - Trang 99

thác cho nhưng rồi không còn lúc nào rảnh nữa, bây giờ lại phải lên ban
tham mưu mặt trận ngay.

-Rõ, thưa đồng chí Ni-cô-lai Ga-vri-lô-vích.
-Ấy, không phải là công tác mà đây là việc riêng, nhờ anh giúp trên tinh

thần bạn bè thôi,-Gần Lu-ga hình như có một đội sinh viên đang đắp tuyến
phòng thủ.

-Vâng, có đấy. Hình như ở phía tây đại lộ đang đắp tuyến chống tăng,-

Xtếp-ni-ắc nói: Hầu như toàn nữ cả-còn nam thì ở tuyến trước xa hơn.

-Trong đó có cô cháu gái tôi, sinh viên năm thứ nhất, tên là La-ri-xa. La-

ri-xa Pô-pu-ga-e-va, con ông anh tôi.-Tê-lê-va-rốp rút trong ví ra hai tờ ba
mươi rúp.-Có ai ra đấy, anh gửi cho cháu. Khi đi nó chỉ mặc áo khoác
mỏng tựa như đi dạo chơi ấy. Anh nhắn hộ là phải mua chiếc áo ấm mà
mặc.

-Có thể gửi cho cô ấy bộ quân phục được không?-Xtếp-ni-ắc vừa hỏi vừa

như đề nghị.-Kho quân trang đang được giải tỏa gấp, cấp một vài bộ thì có
gì là khó… Mặc quần áo lính sẽ làm việc dễ hơn.

-Nếu không có gì khó khăm, tùy anh giải quyết.-Tê-lê-va-rốp đồng ý và

bắt tay Xtếp-ni-ắc lần nữa.

Chiếc xe chuyển bánh. Như thường lệ, người lái xe ngoảnh nhìn Tê-lê-

va-rốp, hỏi câu quen thuộc:

-Đi đâu ạ?
-Về nhà.
Lái xe đã hiểu rõ “về nhà” không có nghĩa là về nhà riêng ở Lê-nin-grát,

mà là về ban tham mưu mặt trận-ban đặc biệt. Anh cho chiếc “Em-ca” cũ
kỹ rẽ ra đường lớn len lỏi giữa đoàn người dày đặc trên đường cái, tìm cách
vượt ra ngoại ô Lu-ga.

-Dừng lại, Mi-sen.-Tê-lê-va-rốp bỗng bất thần đề nghị.
Anh lái xe hãm phanh. Anh biết rằng, thủ trưởng của anh sẽ chất đầy

người đang chạy giặc vào chiếc “Em-ca” này, và do đó, máy sẽ gầm lên vì
quá tải. Biết không thể công khai phản đối được, anh chỉ làu bàu phản ứng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.