ĐỨNG VỮNG ĐẾN CÙNG - Trang 109

2.

Đường hào vắng lặng. Người lính cuối cùng tay cầm ngang súng trường

như cầm cây gậy, đang cố chạy cho kịp đồng đội của anh ta.

-Đứng lại,-Ô-vru-chin gọi.-Đứng lại, có nghe không?
Anh chạy tắt đón đầu mấy anh lính bộ binh vừa bỏ đi, vừa chạy vừa mở

súng lục. Anh có đầy đủ quyết tấm bắt họ phải quay trở lại trận địa. Không
có họ thì đại đội pháo phòng không của anh sẽ bị cô độc, không ai bảo vệ
và sẽ phải hứng chịu bất cứ đoàn tấn công nào từ mặt đất.

-Đứng lại, tôi bảo!…
Chỉ có anh chàng thiếu úy, trung đội trưởng ngoảnh lại:
-Gì thế, anh bạn láng giềng,-anh ta bình thản hỏi, có vẻ ngạc nhiên trước

vẻ cáu giận của Ô-vru-chin.

-Các anh bỏ đi đâu đấy, hả?-Anh vừa hỏi, vừa hít một hơi không khí và

giữ nó lại trong lồng ngực chưa thở ra vội.-Các anh bỏ đại đội chúng tôi…

-Ồ, trung úy, thế mệnh lệnh chưa tới chỗ các anh à?
-Lệnh nào?
-Rút. Tôi có lệnh của tiểu đoàn trưởng chúng tôi đây.-người thiếu úy trẻ

tuổi vừa nói vừa vỗ vỗ vào túi áo ngực và, hạ giọng, nói vẻ khẳng định:-
Chúng tôi được lệnh tới trận địa của Ni-cô-lai-ép.

-Thế còn chúng tôi thì sao?
Phải chờ thôi, các anh cứ chuẩn bị đi… Chúng tôi đã nhận được lệnh thì

thế nào các anh cũng sẽ có. Ở lại đây mạo hiểm lắm!… Ở Pơ-xcốp hình
như đã bị chọc thủng. Tôi được lệnh hành quân gấp, anh hiểu không?

Và, vẫy tay ra hiệu từ biệt, anh ta xoạc cẳng chạy đuổi theo trung đội

mình. Ô-vru-chin đút súng vào bao. Anh chả hiểu gì cả. Chả lẽ lại có cái
lệnh như vậy hay sao? Từ sáng sớm đã có lệnh thúc giục phải củng cố ngay
trận địa càng nhanh càng tốt thế mà giờ đây lại bỏ đi hay sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.