ĐỨNG VỮNG ĐẾN CÙNG - Trang 128

A-lếc-xan-đrin, mệt mỏi mở mắt và, trông thấy mờ mờ trước mắt mình

một đám lửa lớn, như thể qua làn sương mù. Và cũng trong giây phút đó
anh bỗng cảm thấy thất vọng và bất lực vì sự sợ hãi của mình nếu lại có
chiếc xe tăng nữa xuất hiện. Chống cánh tay lành lặn, anh khẽ dướn lên
nhìn và thấy ngay lũ lính Đức đang hò hét chạy tới chiến hào. Bỗng sau
lưng chúng vang lên những loạt tiểu liên vật ngã mấy tên lính rằn rì xuống
cỏ. Bọn sống sót chạy tán loạn, từng loạt đạn dài vẫn đuổi theo chúng. Bắn
đến loạt cuối cùng, Ta-ghi-xla-ép bật dậy chạy tới chỗ A-lếc-xan-đrin.

-Còn sống chứ? Còn nguyên vẹn chứ?…
Hãy còn run lên vì quá sợ nhưng A-lếc-xan-đrin vẫn cố nhoẻn đôi môi

đen nhẻm cười.

-Thôi, chuồn đi! Rút nhanh lên! Ta-ghi-xla-ép giục.
-Khoan đã, thử chạy lại đài quan sát xem… May ra có ai còn sống

chăng…

Và, hai con người sống sót đó đảo mắt nhìn quanh, cùng chạy ra khỏi

chiến hào. Đài quan sát bị sụp, đất phủ đầy. Ta-ghi-xla-ép vấp chân vào
đường dây điện thoại, anh vừa rủa vừa đá tung nó lên. Trong hầm chỉ huy
trung úy Ô-vru-chin đang nằm nghiêng chân co chân duỗi.

-Kìa, đại đội trưởng.
-Đâu?
-Kia kìa…
A-lếc-xan-đrin dừng lại, trố mắt nhìn và kinh hoàng thấy sọ trung úy vỡ

một miếng sát gáy. Anh không thể tin được rằng Ô-vru-chin đã chết. Nừa
giờ trước đây, anh còn chỉ huy, còn ra lệnh… Và, dĩ nhiên, lcú ấy anh vẫn
tin vào mình, vào ngôi sao chiếu mệnh của mình!… A-lếc-xan-đrin hớp
một ngụm không khí. Anh bước tới bên trung úy, đất dưới chân anh lạo xạo
mảnh đạn. Mọi vật xung quanh bị tung lên vì bom, đạn cày xới.

-Này, dừng lại đã!…-Ta-ghi-xla-ép ngăn A-lếc-xan-đrin lại, giơ tay chỉ

về phía trước.-Có người đang đi tới… cậu thấy không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.