ĐỨNG VỮNG ĐẾN CÙNG - Trang 134

anh. Đạn chiu chíu trên đầu. Chúng chững lại đổi hướng. Lợi dụng khoảnh
khắc đó, anh quay người chạy thục mạng vào rừng. Súng vẫn vang lên xối
xả sau lưng anh. Bọn lính phải bỏ xe, chạy bộ vào rừng.

Vừa thở dốc, anh nhằm thẳng hướng trước mặt, lao đầu chạy miết không

còn kể gì bụi gai hay cây lớn, anh cứ chạy chừng nào còn nhấc nổi đôi chân
đã rã rời, cho đến lúc chân hẫng trong đám rong rêu, bì bõm nước bòn đặc
quánh, anh mới biết đã bị lạc đến một đầm lầy. Anh hoang mang dừng lại,
nhìn quanh. Ba phía là rừng thông dày đặc, trước mặt là một đầm lầy mọc
đầu lau sậy… Anh ớn lạnh bởi ý nghĩ: Giờ đây chẳng còn lối thoát nào
khác-hoặc là chết chìm trong đầm lầy này, hoặc là chết trong tay bọn phát-
xít.

Từ phía sau vẳng tới tiếng la hét, những mệnh lệnh tiếng Đức vang lên.

Anh định bước sang một bên nhưng toàn thân bị lún ngập tới thắt lưng. “Sa
lầy rồi”-anh kinh hoàng thốt lên. Bọn Đức đang tiến gần về phía anh. Đra-
tun đành nhoài lên mấy bước. Vẫn chỉ tới thắt lưng. Anh không nghĩ tới
việc lội lên bờ. Để làm gì? Đầm lầy có thể cứu anh, miễn là đừng vào hồ
lầy sâu hơn.

Anh lội mỗi lúc một xa dần và bỗng sụt xuống một hồ lầy ngập đến cổ.

Ann níu được một bụi lau dầy và ẩn luồn vào đấy. Thời giạn lặng lẽ trôi
qua nhưng vẫn không thấy một tên Đức nào xuất hiện. Tiếng kêu la xa dần,
có lẽ bọn chúng đã đi về hướng khác, hoặc có thể chúng chưa quen với
những khu rừng Nga rậm rạp, chúng không muốn lùng sục sâu, cũng có thể
chúng đinh ninh người phi công Nga đã chết chìm trong đầm lầy.

Đra-tun vẫn chờ đợi căng thẳng, khổ sở vì đàn muỗi đói, sợ gây ra sóng

trên mặt đầm lầy, anh khe khẽ dùng răng cắn một càng sậy nhỏ và vươn
một tay lên xua đàn muỗi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.