ĐỨNG VỮNG ĐẾN CÙNG - Trang 172

1.

-Nào, Sa-pi-cốp nhanh lên… Va-xi-chin đang đợi.
Ban ngày, đơn vị nhỏ này dừng lại nghỉ trong rừng thông rậm. Đoàn xe

được giấu kín dưới các tán cây lớn và các chiến sĩ chia ra thành từng nhóm
một. Chỉ huy đơn vị nằm trên chiếc áo bạt trải rộng gần chiếc tăng “ba tư
tấn” cắm đầy cành thông ngụy trang đang nhìn vào tấm bản đồ và ghi chép
điều gì đó vào quyển vở dày. Từ xa Đra-tun đã nhận ra tấm bản đồ địa hình
quen thuộc của vùng này.

Cặp bút chì vào quyển vở, Va-xi-chin đứng dậy. Anh trạc tuổi trung niên,

thân hình cao to vạm vỡ chắc nịch. Nhìn quân hàm và mấy ngôi sao trên ve
áo, Đra-tun biết được anh ta là chính trị viên tiểu đoàn. Bộ quân phục sạch
sẽ, chiếc cổ là thẳng tắp đập vào mắt Mi-cla-sốp. Nghe xong báo cáo của
người trung sĩ, Va-xi-chin quay sang hỏi anh phi công:

-Anh có chứng minh thư gì không?
-Báo cáo đồng chí chính trị viên, có!-Đra-tun mở khuy áo ngoài để lộ ra

tấm huân chương Ngôi Sao Đỏ trên ngực áo quân phục và rút trong túi ra
tấm chứng minh thư sĩ quan cùng thẻ đảng.

“Thượng sĩ không quân Va-xi-li I-van-nô-vich Đra-tun”,-Va-xi-chin đọc

thành tiếng, liếc nhìn tấm ảnh và xem kỹ tấm thẻ đảng rồi hỏi thêm:-Anh
được thưởng huân chương vào dịp nào và vì sao?

-Báo cáo, huân chương Ngôi Sao Đỏ này được tặng thưởng do chiến đấu

dũng cảm ở mặt trận Khan-khin Gôn theo Sắc lệnh ngày mười lăm tháng
Mười năm bốn mươi,-Đra-tun nghiêm trang trả lời.

-Anh bị bắn rơi ở đâu?
-Phía bắc hồ Đen. Theo lệnh của trung đoàn trưởng tôi đã bay để đánh

lạc hướng bọn máy bay Đức. Chúng tôi đã oanh tạc vào đội hình tăng bị
bắn phá ở hướng Pli-út-xa… Chúng tôi đã yểm trợ bộ binh và pháo binh.
Tôi đã đếm được mười tám đống lửa dọc đường cái lớn!…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.