ĐỨNG VỮNG ĐẾN CÙNG - Trang 173

-Và họ đã ngăn chặn được?-Trong ánh mắt Va-xi-chin lộ rõ vẻ lo lắng và

hi vọng.-Các phi công ở trên cao đã trông rõ xe tăng bị ngăn chặn?

-Mệnh lệnh là phải ngăn chặn bằng bất cứ giá nào. Tôi tin rằng bọn Đức

không thể tiến lên được.-Rồi anh nói thêm:-Sông Pli-út-xa chỉ là trận địa
tiền tiêu của tuyến hai phòng ngự chiều sâu. Không thể vượt qua nó bằng
tấm lá chắn xe tăng được!

-Chúng tôi cũng hi vọng rằng chúng nó không chọc sâu hơn được,-Va-xi-

chin nói một cách tin tưởng và trả lại chứng minh thư cho Đra-tun. Suy
nghĩ một lát, anh nói thêm:-Chúng tôi không có máy bay, nhưng lại có xe
tải. Vậy nếu không chê thì đồng chí thượng úy, xin mời.

-Xin phép đề nghị được không?-Đra-tun nói, vẻ kiên quyết.
-Tôi sẵn sàng nghe đây.
-Đồng chí chính trị viên tiểu đoàn, tôi là sĩ quan chiến đấu… Xin phép

đồng chí cho tôi được tham gia chiến đấu như một người lính thường. Tôi
không có ý định được làm người chỉ huy.

-Cứ yên tâm, đồng chí thượng úy ạ! Tôi sẽ không cử đồng chí làm chỉ

huy như đồng chí đã định khước từ, mà sẽ cử phụ trách đoàn xe chở đạn.
Đó là điều thứ nhất. Điều thứ hai là điều quan trọng, đồng chí đã vượt qua
vòng vây an toàn, lành lặn và phải sẵn sàng hoàn thành nhiệm vụ, đồng chí
còn hỏi gì nữa không?

-Không, thưa đồng chí chính trị viên tiểu đoàn!-Trong tiếng trả lời của

Đra-tun vang lên vẻ hài lòng.-Xin phép được thi hành.

-Thi hành đi!
Đra-tun quay đi và Pết-ca cũng vội bước theo anh.
Chính trị viên quay sang nhóm của Mi-cla-sốp. Anh nghiêm khắc nhìn

từng chiến sĩ, ánh mắt như xoi mói vào những áo quân phục bị nhàu nát và
những chiếc quần xộc xệch, ống cao ống thấp. Mi-cla-sốp đứng “nghiêm
như trời trồng” cảm thấy mặt bóng bừng. Đúng là vẻ bên ngoài của nhóm
anh không đúng điều lệnh gì cả.

-Bỏ chạy lâu chưa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.