ĐỨNG VỮNG ĐẾN CÙNG - Trang 218

chiếc máy điện thoại đặt trên bàn. Ông lặng lẽ cầm chiếc ống nghe màu
đen:

-Tôi nghe đây! Sao, tin từ Lê-nin-grát? Vẫn còn sống à? Mời đến chỗ tôi

nhé? Đúng, đúng, ngay bây giờ!…

Đặt máy xuống, I-lin-cốp mỉm cười. Cái ý nghĩ bất ngờ hình thành cách

đây ít lâu giờ đây có vẻ có khả năng thực hiện được. Đại tá đi lại tủ sắt kê
bên phải chiếc bàn bừa bộn giấy, mở khóa lấy cặp hồ sơ màu xanh. Miếng
giấy trắng dán ngay ngắn giữa bìa, nổi bật dòng chữ “Hồ sơ số 058. Dô-
nen-béc Tô-bôn-xki A-lếc-xăng-đrô-vích”.

-Xin phép đại tá, tôi vào báo cáo.
Một đại úy cao lênh khênh đứng nghiêm ở cửa, lưng hơi gù có lẽ do thói

quen của những người cao quá cỡ hay phải cúi xuống khi nói chuyện với
những người tháp hơn anh.

-Mời đại úy vào.
Đại úy rút trong cặp ra một tờ giấy chi chít chữ, lặng lẽ đặt lên bàn, báo

cáo:

-Ban tham mưu mặt trận Lê-nin-grát đã trả lời những đề nghịi của ta…

cháu ruột vợ nghệ sĩ công huân, Dô-nen-béc, thượng sĩ Mi-cla-sốp I-go vẫn
còn sống. Anh ta đang phục vụ tại đơn vị phòng không, chỉ huy một đội
đèn pha, đã được thưởng huân chương Cờ Dỏ… Phó chủ nhiệm ban công
tác đặc biệt trung tá Tê-lê-va-rốp nhờ báo cáo lại là đồng chí ấy xin bảo
đảm và chịu trách nhiệm về thượng sĩ Mi-cla-sốp.

-Anh ta là cháu ruột vợ Dô-nen-béc Tô-bôn-xki,-Đại tá nói thêm.-Ý kiến

đại úy thế nào?

-Cùng một nòi cả thôi, thưa đại tá! Gã nghệ sĩ đã cùng vợ và tình nhân

bỏ chạy sang với quân Đức. Hắn sống ở bên chúng ta có đến nỗi nào đâu.
Nào phòng tiếp khách, nào ô-tô, rồi biệt thự ở I-xtơ-ra…

-Điện ngay cho Tê-lê-va-rốp sáng mai mời Mi-cla-sốp đến chỗ đồng chí

ấy. Hãy chuẩn bị cho tôi chuyến bay đi Lê-nin-grát tối nay.

-Xin tuân lệnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.