ĐỨNG VỮNG ĐẾN CÙNG - Trang 334

5.

Mi-cla-sốp nằm xà lim tối hai ngày đêm. Bọn Đức không đưa anh đi hỏ

cung và cũng không quấy rầy anh nữa. Mi-cla-sốp nhiều lần nhớ lại sự việc
xảy ra trong buồng giam “lớn” và nhớ lại những lời nói “tâm sự” của Pê-tơ-
rô. Chẳng lẽ anh ta lại là kẻ khiêu khích?… Anh không muốn tin điều đó:
trông Pê-tơ-rô không giống như một kẻ phản bội. Mi-cla-sốp tự đặt mình
vào địa vị anh và tự hỏi: nếu là mình thì sẽ xử xự ra sao? Trả lời câu hỏi
này chẳng phải dễ.

Đến ngày thứ ba, chúng dẫn anh ra khỏi xà lim đưa tới văn phòng. Khi ra

rới sân, bất giác Mi-cla-sốp nhắm nghiền hai mắt lại: hơn tuần nay anh
không được thấy ánh nắng mặt trời, anh đã mất đi cảm giác quen thuộc khi
nhìn thứ ánh sáng chói chang này. Lập tức anh bị thúc vào lưng:

-Nhanh lên!
Chúng dẫn Mi-cla-sốp vào phòng làm việc của tên trợ lý trưởng trại

giam. Thiếu tá SS Phôn Rít-tơ đứng dậy khỏi bàn. Mày râu nhẵn nhụi,
chiếc áo sơ mi trắng bảnh bao và thân hình mập mạp được bó gọn trong bộ
quân phục.

-Ồ, xin chức mừng ăng!-Y bỗng xởi lởi nói bằng thứ tiếng Nga trọ trẹ.-

Có thư từ Béc-lin gửi cho anh đây!

Đoạn y chìa cho Mi-cla-sốp một chiếc phong bì bỏ ngỏ. Trên một trang

giấy trắng mịn là nét chữ viết tháu tròn trĩnh: ”Cậu rất sung sướng vì cháu,
cháu ạ-Dô-nen-béc Tô-bôn-xki viết,-Cậu sẽ lo chạy và làm mọi điều có thể
làm được… Nhưng chính cháu mới là người chủ vận mệnh của mình, mọi
việc đều phụ thuộc vào bản thân cháu rất nhiều”. Rồi gã khuyên Mi-cla-sốp
nên gia nhập đội quân “giải phóng” để đem lại tự do cho “đất Mẹ-nước
Nga”. Cuối thư hắn chuyển tới anh lời chào của dì An-na và nói thêm “dì
rất sung sướng nhận được tin vui của đứa cháu hiếu tháo”.

Đọc xong bức thư của ông cậu rể. Mi-cla-sốp tỏ ra vui mừng thật sự.

Anh thở phào nhẹ nhõm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.