ĐỨNG VỮNG ĐẾN CÙNG - Trang 346

-Tôi đang nói chuyện với từng cậu đấy. Tôi nhớ hồi ấy I-go đang chuẩn

bị đón chị tới thăm vào đầu tháng Bảy. Lúc ấy không ai trong chúng tôi lại
có thể dám nghĩ rằng đấy là những ngày hoà bình cuối cùng… Cun-ga
ngừng lại hỏi với giọng bình thường:

-I-go có viết gì cho chị không? Anh ấy hiện đang ở đâu?
Li-đa-ve-ta đặt sanh khoai xuống, tay vẫn không bỏ miếng lót vải im

lặng nhìn Cun-ga vẻ trầm ngầm, khó hiểu. Trong giây lát đó, Cun-ga cũng
đã kịp nhận thấy khuôn mặt người phụ nữ trẻ trung thoáng đượm buồn, khó
nói.

Chẳng nói một lời nào, chị lặng lẽ đến bên tủ lấy trong túi xách ra một

bức thư đã nhàu nát đưa cho Cun-ga. Dường như không chịu đựng được
hơn nữa, nước mắt bỗng trào ra trên má, chị đưa mu bàn tay chùi vội.

-Đây, bà láng giềng viết cho tôi đấy… Có thể không tin được chăng?
Chị nấc lên. Cứ như vậy chị khóc, hai tay xoắn lấy nhau vẻ bất lực.
-Thế nhưng chị không nhận được tin gì của I-go chứ?
-Chỉ có mấy dòng ngắn ngủi bảo là anh ấy xa mặt trận… Chỉ thế thôi.

Không một lá thứ nào cả… Anh ấy chỉ nhắn miệng là đi dự một lớp học
nào đó. Hình như là ở Mát-xcơ-va. Sau đấy ít lâu là lá thư của bà láng
giềng…

-Có thể bà ta nhầm lẫn thôi.-Cun-ga nói một cách chắc chắn, tựa như

chính anh là người biết rõ chuyện này.

-Vậy chị đã biên thư hỏi đơn vị anh ấy chưa?-Ga-li-a bỗng lên tiếng và

ngồi xuống cạnh Li-đa-ve-ta.

-Hỏi gì?-Li-đa-ve-ta vẫn nức nở.
-Hỏi đơn vị của anh ấy chứ còn hỏi đâu nữa. Bức thư của anh ấy đâu?
Li-đa-ve-ta rút tuếp bức thư gấp bên cạnh, lá thư cuối cùng của I-go gửi

cho chị.

-Đây, hòm thư đây. Và đấy cũng là số hiệu đơn vị. Chị phải viết ngay

cho đồng chí chỉ huy đơn vị này, hỏi rõ tin tức về anh ấy.-Ga-li-a quay sang
hỏi Cun-ga.-Tôi nói vậy có đúng không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.