hơn là lính tăng này chứ. Thế mà cậu ta lại chuyển về tận thủ đô cơ đấy,-
Cun-ga thầm hỏi và nhìn kỹ ngày chụp-tháng Chạp. Bây giờ là cuối tháng
tư. Gần nửa năm rồi. Trên tủ còn một số tấm ảnh khác nữa. I-go đang đeo
găng, tấm này chụp lúc anh đang trẻ, trông chẳng khác gì cậu thiếu niên.
“Có lẽ tấm này chụp trước khi nhập ngũ,-Cun-ga nghĩ,-“Một con chim ưng
non”. Và đôi mắt anh dừng lại ở tấm ảnh anh yêu thích nhất, đó là đội
quyền Anh quân khu Lê-nin-grát chụp trong bộ quần áo trình diện. Cun-ga
cầm lấy tấm ảnh. Những hình ảnh thân thương và xa xôi, hôm ấy là một
ngày tháng Năm nắng đẹp, mọi người chụp sau một buổi tập cuối cùng
trước khi thi đấu. Cun-ga đứng hàng thứ hai, sau huấn luyện viên A-na-tô-li
Dôm-béc. Quanh ông là các đấu thủ của quân khu Lê-nin-grát như: I-go-na-
tốp, A-sốt Vác-ca-đi-an, Vô-lô-đi-a Trê-nốp…
Từ dưới bếp thoảng lên mùi khoai tây rán và mùi thịt hộp. Li-đa-ve-ta
đang vội vã chuẩn bị bữa ăn tối. Cun-ga trầm ngâm đứng bên tủ suy nghĩ
về những ngày trước chiến tranh tuy mới năm ngoái thôi.
Mới đó, thế mà cứ ngỡ là đã bao thế kỷ trôi qua? Trong tấm ảnh là những
khuôn mặt trẻ trung, vô tư, yêu đời và đầy tự tin. Cậu Cô-xchi-a vui nhộn
hay cười đang nhìn anh với vẻ chế giễu, cặp môi mím chặt. Anh vẫn còn
nhớ câu chuyện tiếu lâm của cậu ta về anh chồng già và cô vợ trẻ. Nghe
chuyện cậu ấy thì không thể nhịn cười được. Con người vui nhộn ra sao thì
chụp ảnh cũng nhộn như vậy. Thế nhưng cậu ấy không còn nữa. Cô-xchi-a
đã anh dũng hy sinh trong một trận phản công ở ga Xtra-na. Cậu Vô-lô-đi-a
trầm trĩnh cũng không còn nữa. Cậu ấy bị mất tích sau một trận đánh. Nghe
nói cậu ấy đã ở lại trận địa sau cùng với ý định mang những người bị
thương còn sót lại ra khỏi khu vực bị bao vây. Hôm ấy trời rất tối. Có thể
đã bị mìn hoặc một viên đạn lạc nào đó… Còn A-sô thì bị thương nặng.
Cậu ấy nổi danh là “một tay Ác-mê-ni láu cá”. Thế nhưng bước vào cuộc
chiến tranh cậu ta đã không gặp may…
Li-đa-ve-ta từ trong bếp đi ra, tay bê sanh khoai rán. Vẫn không rời mắt
khỏi tấm ảnh, Cun-ga trầm ngâm nói: