ĐỨNG VỮNG ĐẾN CÙNG - Trang 343

anh cảm thấy tiếc vì bỏ lỡ mất cơ hội tỏ phép lịch sự này. Họ im lặng đi dọc
theo đường phố vắng, hai bên trồng cây xanh tốt. Thỉnh thoảng vang lên
tiếng chó sủa sau các dãy hàng rào im lìm trong bóng trăng lờ mờ. Trăng đã
lên cao. Những lớp băng mỏng đầu mùa vỡ tan, lạo xạo dưới chân. Cun-ga
bước đi, cố nén hồi hộp. Ánh trăng mờ đục soi các ngôi nhà nhấp nhô, phủ
lớp tuyết mỏng tạo nên cảm giác mờ ảo, hư hư thực thực, bí ẩn. Vẫn còn
những nhà có ánh đèn bắt qua cửa sổ.

-Sắp đến chưa?-Cun-ga hỏi.
-Sắp rồi! Một quãng nữa thôi.
-Cô biết rõ nhà họ rồi chứ?
-Không, chỉ biết phố thôi,-Ga-li-a đáp và hỏi luôn. Nhà số mấy?
Cun-ga nói ngay số nhà mà không cần phải xem lại phong bì nữa.
Trong sân nhà, một phụ nữ đang rút quần áo trên dây phơi.
-Bà chủ ơi!-Cun-ga cất tiếng gọi.-Đây có phải là nhà bác Mác-pha Kha-

ri-tô-nốp-na không ạ?

-Đúng đấy.-Người đàn bà lên tiếng và quay nhìn hai người khách lạ.
-Vậy thì bác có khách đây!-Cun-ga nói giọng thân mật hơn.
-Mời anh chị vào!-Bà Mác-pha đi làm chưa về,-người phụ nữ nói tiếp và

chăm chú nhìn kỹ khách.

-Thế bà ấy sắp về chưa chị?-Ga-li-a hỏi.
-Đáng ra là phải về từ lâu rồi, có lẽ là bận việc gì đột xuất đấy. Công việc

ở đây vẫn thế đấy,-Chị vừa nói vừa bước lại đón khách.

-Chị là Li-đa. Xin lỗi, chị là Li-đa-ve-ta Mi-cla-sô-va phải không?
-Vâng, tôi đây… Còn anh là ai vậy?
-Bạn chiến đấu của anh ấy đây…
-Anh Cun-ga phải không?-Li-đa-ve-ta thở một hơi dài như trút đi sự

căng thẳng bị nén lại từ nãy tới giờ,-Chả lẽ lại là anh?

-Chính hắn đấy.-Cun-ga nói đùa giọng vui hẳn lên.
-Ôi, anh I-go nhà tôi nói rất nhiều về anh!… Sao lại đứng đây thế này.

Mời anh chị vào nhà đi. Chúng tôi cũng đang chờ anh đấy nhưng cứ tưởng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.