2.
Cun-ga cùng làm việc với Ga-li-a đến tận tối. Té ra việc tiếp nhận xe mới
không đơn giản như anh tưởng. Tuy là người đã hiểu biết tường tận cấu tạo
của xe nhưng đôi khi anh cũng ngượng ngùng khi bị Ga-li-a nhắc cần chú ý
tới những bộ phận hoặc chi tiết máy móc mà anh không phát hiện ra.
Cun-ga cảm thấy mệt nhoài, nhưng không dám để lộ ra. Khi ca tối kết
thúc, Ga-li-a đề nghị được đưa Cun-ga đến nhà bà mẹ một người bạn chiến
đấu của anh ở trong thành phố để chuyển quà và thư.
-Không xa lắm đâu,-cô nói, sau khi đọc địa chỉ trên thư,-độ nửa giờ tàu
điện. Tôi cũng ở gần khu này đấy.
-Để tôi xin phép trung tá đã,-Cun-ga đồng ý.
Nhưng họ không tìm thấy Xô-rô-kin trong phòng giám đốc. Anh đang
họp ở Thành uỷ. Người thư ký văn phòng giám đốc trao cho Cun-ga mẩu
giấy của Xô-rô-kin viết dặn anh hết ca hãy đến tìm trung tá ở khách sạn vì
ở đấy đang còn một giường dành cho cho anh.
-Thôi ta đi đi,-Ga-li-a và Cun-ga đành theo cô.
Họ đến vừa kịp chuyến tàu điện. Toa tàu chật ních người, dồn họ sát vào
nhau và Cun-ga cảm thấy ngượng khi phải tựa sát vào Ga-li-a như vậy.
Chặt đến nỗi anh như ôm choàng lấy cô.
Đã lâu lắm rồi, qua những năm tháng chiến tranh nặng nề, hầu như anh
đã quên mất cảm giác vui vui khi đi tàu điện và giờ đây chỉ thấy khó chịu
trong cảnh ngột ngạt chen chúc, và nhất là phải đứng sát vào vai cô gái như
thế này. Không biết cô có hiểu cho hay lại nghĩ xấu về anh. Bao nhiêu lần
anh định tìm cách nói chuyện với Ga-li-a nhưng đều không được. Không
hiểu tại sao, Ga-li-a chỉ trả lời nhát gừng và qua giọng nói không thể đoán
được cô giận dỗi hay ngượng ngùng.
Tàu thưa người dần sau mỗi chặng dừng. Và cuối cùng, khi hai người
bước xuống bến thì Ga-li-a bỗng hoạt bát và vui vẻ hẳn lên. Cun-ga thầm
trách mình đã quên khấy đi, không đỡ tay cô gái khi bước xuống bậc tàu và