2.
Li-đa Mi-cla-sô-va ngồi cạnh chiếc giường trẻ con và khóc nức nở, hai
tay ôm gối. Chị khóc trong cảnh thất vọng và bất lực. Chị không biết làm gì
hơn để cứu chữa cho con trai thân thương của mình. An-đriu-sa đang sốt
mê man, người nóng hầm hập. Chú cứ hất chăn đi, miệng lảm nhảm nói mê
đòi uống nước liên hồi.
Ngay từ tối, khi rảo bước trên đường phố phủ một lớp tuyết mỏng, chị đã
linh cảm thấy điều gì đó. Chị về muộn cố nhấc đôi chân mỏi nhừ để được
gặp con. Gió lạnh phả vào người, buốt như gai chích. Sau bữa trưa tưởng
được nghỉ nhưng ông quản đốc yêu cầu chị em ở lại có việc “đột xuất, khẩn
cấp”. Mà quả vậy, có mấy đoàn tàu cùng đến, rất nhiều toa do vậy đội bốc
xếp chuyên nghiệp không thể nào đảm đương nổi việc chuyển một núi hòm
đạn nặng lên các toa… Lạnh dưới hai mươi độ, lại còn gió mạnh nữa…
Vừa mở cổng, Li-đa đã thốt lên sợ hãi. Trên bậc thềm nơi cánh cửa đang
đóng chặt, chú bé An-đriu-sa của chị đứng im lìm, lạnh ngắt. Chị vội lao
vào ôm chầm lấy con.
-Sao lại thế này ? Sao lại đứng đây, con ? Sao không ở chỗ bà Ca-chi-a ?
-Con trốn. Co-on Trô-ốn and run cầm cập, lưỡi líu lại ôm chặt lấy mẹ,
vừa thở vừa nói-Co-on trốn mà…
Bà Ca-chi-a, bà láng giềng tốt bụng, hiền lành gầy như cây sào ở cách
vài ba nhà, mới nhận được giấy báo tử của anh Ni-cô-lai con trai duy nhất
của bà hy sinh ở mặt trận. Chị con dâu được bà Mác-pha nhận vào đội bốc
xếp của nhà máy. Còn bà vẫn ở nhà, trông mấy đứa cháu nội, hai đứa lớn đã
đi học, đứa thứ ba lớn hơn An-đriu-sa một chút. Li-đa thường nhờ bà trông
nom hộ An-đriu-sa cho tiện và thằng bé cũng vui hơn. Thế mà hôm nay lại
đến nông nỗi này…
-Ai cho phép con trốn, hả ?-Bế co vào phòng, Li-đa vừa cởi áo măng tô,
vừa bỏ mũ ra cho nó-Nói đi, sao lại im lặng?
-Con với nó cãi nhau…