DƯỚI BÓNG NHỮNG CÔ GÁI TUỔI HOA - Trang 363

báo cho ông biết sự hiện diện của mình, nhưng tôi hiểu rằng ông đã
thấy tôi, vì trước cả khi tôi thốt ra bất cứ tiếng nào, đúng lúc tôi
nghiêng mình, ông chìa hai ngón tay cho tôi bắt mà không hề liếc mắt
lại hay ngừng nói chuyện. Rành là ông đã trông thấy tôi mà không để lộ
vẻ là thế, và bấy giờ tôi nhận ra rằng đôi mắt ông không bao giờ chốt
vào người đối chuyện mà luôn đảo đi đảo lại tứ phía, như mắt một số
con vật hốt hoảng, hay mắt một gã bán hàng rong, trong khi huyên
thuyên xích đế, phô món hàng bất hợp pháp của mình, không ngoảnh
đầu vẫn dõi nhìn nhiều điểm phía chân trời từ đó cảnh sát có thể xuất
hiện. Tuy nhiên tôi lấy làm lạ thấy Madame de Villeparisis, mặc dù vui
mừng thấy bà cháu tôi đến, lại có vẻ như bất ngờ, tôi lại càng ngạc
nhiên hơn khi nghe thấy ông De Charlus nói với bà tôi: “A! Cụ có nhã
ý đến dùng trà với chúng tôi, thật là tuyệt, phải không, cô nhỉ?” Hẳn là
ông đã nhận thấy vẻ bất ngờ của bà cô lúc chúng tôi bước vào, và vốn
là người quen cầm trịch, quen “bắt giọng”, ông nghĩ, để chuyển sự bất
ngờ thành vui thích thì chỉ cần bản thân ông tỏ ra vui và chính việc bà
cháu tôi tới đã gây nên niềm vui ấy. Về điểm này ông đã tính toán
đúng, vì Madame de Villeparisis, vốn rất coi trọng ông cháu và biết rõ
ông là người khó làm hài lòng như thế nào, dường như đột nhiên phát
hiện thấy ở bà tôi bao đức tính mới và không ngừng tiếp đãi cụ. Nhưng
tôi không hiểu làm sao trong có mấy giờ ông De Charlus đã quên lời
mời ngắn gọn nhưng đầy chủ ý, suy tính kỹ càng mà ông đã thông báo
với tôi mới sáng nay, làm sao ông lại gọi ý của chính ông là “nhã ý”
của bà tôi. Với tính cẩn trọng muốn tìm hiểu chính xác - thói quen mà
tôi giữ đến độ tuổi đủ già dặn để hiểu ra rằng không phải bằng cách hỏi
thẳng một người mà ta có thể biết được ý đồ thực sự của người ấy, và
rằng thà cứ để tồn tại một sự hiểu lầm mà có lẽ không ai để ý thấy còn
đỡ chối hơn là gặng hỏi một cách ngây ngô -, tôi nói: “Nhưng chính
ông đã yêu cầu hai bà cháu tôi đến tối nay, chắc ông còn nhớ chứ?”
Không một cử chỉ nào, không một âm thanh nào chứng tỏ rằng ông De
Charlus đã nghe thấy câu hỏi của tôi. Thấy vậy, tôi bèn nhắc lại, như
những nhà ngoại giao hay như những người trẻ tuổi vừa cãi lộn nhau,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.