DƯỚI NẮNG TRỜI CHÂU ÂU - Trang 124

đồng hồ để trèo lên tận tháp Eiffel mới có thể chiêm ngưỡng Paris như hàng
trăm bạn trẻ khác ngoài kia đang làm. Khi chúng tôi chạm đến bậc thang
cuối cùng, Mắm Tôm vừa đi vừa giảng giải cho tôi về lịch sử: “Khải hoàn
môn này được Napoleon quyết định xây để vinh danh quân đội, ngay dưới
nơi này có một vị trí nhỏ dành để tưởng niệm một chiến sỹ vô danh người
Pháp đã hy sinh trong trận chiến.”

Tôi thậm chí nhớ cả cái mùi tàu điện ngầm ở Paris trong những ngày

lang thang nơi đó. Kì lạ chưa! Nếu như London có một hệ thống tàu điện
ngầm lâu đời nhất và Copenhagen có hệ thống tàu điện ngầm vô cùng hiện
đại thì Paris lại là nơi có hệ thống tàu điện ngầm dày đặc nhất thế giới. Khi
đã ngồi trong tàu điện ngầm thì người giàu, kẻ nghèo tất cả đều như nhau.
Bạn có thể gặp một người rách rưới hoặc bạn cũng có thể “chạm trán” một
doanh nhân.

Và tất nhiên, tôi nhớ cả những khu vườn Paris rực rỡ sắc màu hoa với

những buổi chiều cùng Mắm Tôm đi dạo. Tôi nhớ khu vườn Tuileries, nhớ
cả những chiếc ghế bên cạnh vòi phun nước mà tôi đã ngồi đó cả giờ đồng
hồ, không chịu nhấc mông đứng dậy đến nỗi Mắm Tôm phải thở dài ngao
ngán. Tôi nhớ cả khu vườn Luxembourg đẹp ơi là đẹp, với những hàng cây
xanh thẳng lối được cắt tỉa rất công phu, với những công trình điêu khắc
nằm rải rác, với những vườn hoa đủ màu xanh đỏ tím vàng, thế mà trong
buổi sáng sớm tinh mơ khi lang thang trong đó, tôi chỉ toàn nhìn thấy những
cô gái, những cậu trai nằm trên thảm cỏ đọc sách, ôn bài. Tôi như thấy mình
đang sống lại tuổi 15 thuở nào, nhớ lại những câu thơ mình từng viết trong
mùa thu cũ cho một người bạn đặc biệt học cùng lớp năm xưa:

“Có phải vì anh

Hay là vì em

Mà tình yêu trở thành dang dở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.