DƯỚI NẮNG TRỜI CHÂU ÂU - Trang 163

Grande Canal vào một sớm ban mai

Lần đầu tiên tới Trieste tôi có cảm giác như mình đang ở Hà Nội và tôi

đã không ngần ngại gọi thành phố này là Hà Nội thứ hai của tôi. Đã dừng
chân qua rất nhiều thành phố ở châu Âu nhưng chưa có thành phố nào gợi
cho tôi nhớ về Hà Nội nhiều như Trieste. Cuộc sống ở đây dù là ngày hay
đêm lúc nào cũng nhộn nhịp và tấp nập nhưng vẫn không hề mất đi cái hồn
của một thành phố cổ. Tôi nhớ có một lần Thảo dẫn tôi tới Muggia - một thị
trấn nằm ven biển ở Đông Nam Trieste giáp với Slovenia và cách trung tâm
Trieste chừng 30 phút đi xe buýt. Đó là lần đầu tiên tôi thực sự nhớ Hà Nội
da diết. Cuộc sống ở đây chẳng khác gì một Hà Nội thu nhỏ, có khác chăng
một chút là có biển. Buổi chiều khi nắng đã bắt đầu nhạt, mọi người tập
trung ở nhà thờ lớn bên quảng trường. Trẻ con thì nô đùa, hò hét, đá bóng,
chơi cầu lông. Người lớn thì ngồi uống cà phê, tán dóc hay dẫn con đi dạo.
Những con ngõ nhỏ nối dài, sâu hun hút với những ô cửa sổ đã bị bạc màu
bởi thời gian. Những ngôi nhà từ xanh đến đỏ bên những chiếc ban công
với những chiếc dây phơi quần áo bay bay trong gió. Tất cả những thứ đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.