ĐUỔI QUÂN MÔNG THÁT - Trang 155

Tín-thư Phúc hỏi lại:

- Đại vương có biết quân của thái sư hiện giờ ở đâu không? Đã vào lọt

trong đất Đại Việt chưa hay cũng như quân ta đang giẫm chân tại chỗ?

- Không có tin tức gì hết. Chỉ biết lúc vượt qua quân ta, thái sư có dụ

rằng: “Phải tiến nhanh để theo kịp quân kỵ, tương hỗ mặt hậu để thái sư
rảnh tay tiến vào Thăng Long bắt sống vua Trần”.

Tín-thư Phúc lắc đầu nói:

- Chính là quân mình phải dựa vào quân kỵ của thái sư để lấy cái oai

hùm sói. Nay thái sư độc dẫn quân kỵ đi xa, quân ta như rắn không đầu
khiến quân Việt coi thường đánh ta bất kể lúc nào. Quân ta tuy đông nhưng
không có sức giao đấu.

- Vì sao vậy? - Đoàn Hưng Trí hỏi.

- Bởi thiếu mất mấy thứ cần yếu mà một đội quân phải có. Một là

lòng cương dũng. Hai là kỹ xảo sử dụng các loại binh khí hiện có trong tay.
Ba là vì ai, vì mục đích và quyền lợi gì mà người lính phải dấn thân vào nơi
nguy họa. Ba điều đó chúng ta đều khiếm khuyết cả, nên mỗi bước đi như
có cả ngàn cân đá đeo nặng dưới chân. Ngay đại vương cũng thế thôi, thử
hỏi cuộc viễn chinh này đại vương có thấy thích thú hay bị cưỡng bức ra đi?

- Nhưng ta muốn hỏi, ông vừa là tướng tiên phong vừa là thúc phụ

của ta, làm thế nào để quân ta thoát ra được tình thế bi thiết này?

- Khó lắm! Tín-thư Phúc lắc đầu. Tiến lên thì vừa chết đói, vừa bị

quân Việt đón đánh. Chết nhưng biết có còn ai sống sót mà theo được đám
kỵ binh đi nhanh như gió kia. Lui, tức quay lại nước Đại Lý may còn cứu
sống được một ít sinh linh, nhưng đầu của đại vương và của ta chắc thái sư
và người Mông Cổ không để cho nó nằm yên trên cổ đâu.

Lại nói quân Mông Cổ tuy có phá vỡ được mặt trận Bình Lệ Nguyên,

nhưng không bắt sống được vua nhà Trần khiến Ngột-lương-hợp-thai cả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.