ĐUỔI QUÂN MÔNG THÁT - Trang 195

Trịnh Huyền cho tay vào khoắng ra được một nắm vàng. Vải bọc đã

mục nát. Vàng vẫn vàng chóe. Huyền đếm được đúng mười nén. Nàng lau
sạch sẽ, đặt vào chiếc đĩa rồi nâng hai tay đưa cho Chiêu Thánh:

- Em muôn vàn có lỗi với chị. Đây là tấm tình của quốc mẫu, chị giữ

để lưu chút tình mẫu tử.

Chiêu Thánh nén nỗi đau chìa tay ra đỡ, nước mắt tuôn rơi lã chã.

Bỗng nhiên tay bà run bần bật. Chiếc đĩa tuột khỏi tay vỡ vụn. Mười nén
vàng rơi chồng đống lên nhau.

Chiêu Thánh hoảng hốt hét lên như người mất hồn:

- Phụ hoàng! Phụ hoàng! Rồi bà ngã lăn ra. Lê Tần và các con xúm

vào nâng bà dậy.

Mọi người đều sởn cả tóc gáy và mơ hồ nhận ra một điều gì đó rất

thiêng liêng vừa xảy ra.

Lâu lâu chừng nhai tàn miếng trầu Chiêu Thánh mới mở được mắt ra.

Bà nói, giọng thều thào thuần hơi:

- Phụ hoàng về đón ta đi đấy. Ta nom rõ phụ hoàng trong bộ áo thiền

sư, y hệt bữa ta và chị Thuận Thiên đến điện Chí Kính gặp cha trước khi
cha xuất gia. Ta còn nhớ như in lời cha nói nhỏ nhưng vừa đủ nghe: “Từ
nay pháp danh của cha là Huệ Quang”.

Nhìn lại mấy nén vàng Chiêu Thánh xua tay: - Ta không thể nhận.

Không thể nhận được. Vừa nãy Trịnh Huyền bảo ta nên nhận “để lưu giữ
một chút tình”. Nhưng không thể được, chính phụ hoàng gạt tay ta đấy. Nỗi
đau này chưa thể gỡ bỏ khi nhà Trần chưa trả nghiệp. Thôi ta đành…

Trịnh Huyền sợ cuống lên:

- Vậy thì làm thế nào đây chị Chiêu Thánh, thưa quan ngự sử - Huyền

quay về phía Lê Tần hỏi - Xin quan ngự sử quyết cho việc này.

Lê Tần bị hỏi bất ngờ nên hơi lúng túng. Một lát sau, ông nói:

- Theo ta, vợ chồng Trịnh Huyền, Quang Thuật nên giữ số vàng này

để chăm sóc tháp mộ và hương khói cho tiên đế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.