ĐUỔI QUÂN MÔNG THÁT - Trang 235

làm sinh từ, dựng bia và tự tay nhà vua viết bài minh tán thán công đức ông,
song không vì thế mà người đời bỏ qua tất cả lỗi lầm của ông. Lịch sử
không cố chấp nhưng nó đòi hỏi sự trung thực.

Cũng sau đám tang thái sư ít ngày, vợ chồng Trịnh Huyền lên thăm

dinh quan ngự sử đại phu, thượng tướng quân Lê Tần và công chúa Chiêu
Thánh.

Trò chuyện ít lâu, Lê tướng quân mới ướm hỏi Chiêu Thánh:

- Ta biết trong sâu thẳm ký ức, phu nhân không tha thứ cho Thái sư,

vậy mà sao hôm đám tang, nàng lại khóc lóc thảm thiết đến vậy?

Chiêu Thánh ngậm ngùi đáp:

- Chẳng là thiếp sực nhớ đến cái chết của phụ vương. Người ta bức tử

phụ vương của thiếp rồi lén đem đi chôn cất, thiếp không được khóc cha
một lời. Nay chợt nghĩ đến, tủi thân mà khóc. Ấy là cái nhẽ thiếp khóc cho
mình đấy. Còn một cái nhẽ khác nữa là khóc cho thái sư. Khóc cho Thái sư
tức là khóc để tiễn đưa cái ác, cái tráo trở về nơi huyệt mộ.

Giây lâu Chiêu Thánh quay lại hỏi Trịnh Huyền:

- Bữa đó sao mà em khóc thâm thúy đến vậy. Chị chỉ sợ có người làm

khó cho em. Rồi từ lúc có ông cụ nom như một ông tiên, ông nói gì với em
mà em lại thôi không khóc nữa.

Trịnh Huyền thuật lại tất cả vụ việc “Chiếu cần vương” và quan Thừa

chỉ bỏ đi ở ẩn mấy chục năm nay cùng việc ngài xuống núi. Lại kể hôm
trước cụ có ghé thăm gia đình Trịnh Huyền bên hồ Dâm Đàm.

Chiêu Thánh vừa nghe chuyện vừa khóc nức nở và cảm phục tấm

lòng dũng cảm và cao thượng của quan Thừa chỉ và Trịnh Huyền.

Chuyện cũng khiến quan ngự sử đại phu Lê Tần thêm kính trọng

Trịnh Huyền. Ông vội hỏi:

- Vậy tại sao hai chị em ở với nhau tới mấy chục năm nay mà nàng

vẫn giữ kín chuyện đó ở trong lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.