ĐUỔI QUÂN MÔNG THÁT - Trang 233

Trịnh Huyền hờ khóc đến khản cả giọng:

Ơ hờ… Thái sư ơi…

Cây cao lá mỏng mòng mong

Ăn ở hai lòng đức mỏng tèo teo…

Ơ hờ…

Nghe tiếng khóc như vừa có ý giễu ngạo, lại như vừa có ý trách chê

khiến nhiều người ngạc nhiên nhưng không ai dám cản ngăn. Bỗng có một
ông già râu tóc trắng như cước, da mặt sạm đồi mồi, tay chống gậy trúc, đầu
chít khăn tang len đám đông đi tới phía người đang hờ khóc. Ông lấy tay
khẽ đập vào vai người đàn bà đang khóc; người ấy quay lại, lau nước mắt
nhìn cụ già.

Ông cụ hỏi, giọng dõng dạc:

- Trịnh Huyền, con không nhớ ta sao! Thôi con đừng khóc nữa. Dù

sao ván đã đóng thuyền. Vả lại một đời ông ấy đã tận tâm vì nước đủ chuộc
lại mọi lỗi lầm, ta nghĩ con không nên cố chấp.

Nghe giọng nói thật là quen mà nhìn nhân dạng thì không biết là ai.

Trịnh Huyền phục lạy:

- Cụ tha tội, quả con không nhận ra cụ là ai.

Cụ già cúi đỡ Trịnh Huyền và nói nhỏ vào tai: “Con có nhớ ta sai con

tới lấy chữ ký của nhà vua vào chiếu cần vương, lúc ra thì con bị bắt…”.
Trịnh Huyền giật bắn mình sụp lạy:

- Quan thừa chỉ, con lạy quan thừa chỉ, con có mắt như đui.

Lập tức hình ảnh gần bốn mươi năm trước hiện về. Sớm ấy Trịnh

Huyền nhận lời với quan Thừa chỉ đem tờ mật chiếu cần vương vào nơi
Trần Thủ Độ giam lỏng Lý Huệ tôn để lấy chữ ký của nhà vua. Sở dĩ lọt
được vào nơi nghiêm cẩn ấy là bởi Trịnh Huyền đã lấy cắp lệnh bài của
Thái sư thống quốc Trần Thủ Độ. Việc tưởng đã xong xuôi, thế mà lúc vừa
ra khỏi dinh bị lính kín bắt áp giải đến Phủ Thái sư. Trần Thủ Độ không
những không trị tội Trịnh Huyền mà còn an ủi cho Trịnh Huyền đỡ sợ rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.