ĐUỔI QUÂN MÔNG THÁT - Trang 49

Vua tôi vừa đi đường vừa nói chuyện nên quên cả trời tối mà đường

rừng chỉ là những lối mòn, ánh trăng không thể xuyên lọt tán rừng. Chỉ
nhận ra đường là nhờ ánh sáng lân tinh do cây, lá mục dọc đường đi.

Chợt nghe tiếng chuông, tiếng mõ nhịp theo lời tụng và rồi cả mùi

trầm phảng phất, vua mừng lắm, ngài nói như reo:

- Thiền chủ có nhà rồi!

Mọi người vui hẳn lên cười nói thung thăng:

- Vậy mà lũ thần cứ nghĩ phải đi hết đêm.

- Thần còn sợ lạc đường nữa chứ. Chui vào rừng cứ như là chui vào

hang, may còn có lân tinh để nhận đường.

- Bây giờ chắc khoảng giữa giờ hợi.

Dừng chân trước tam quan, vua nói với mọi người:

- Nơi đây trước chỉ là một chiếc am nhỏ, từ khi thiền sư Đức Sơn về

trụ, thí chúng khắp nơi mến đức nên phát tâm cúng dường, sư xây cất được
ngôi chùa khang trang tận nơi rừng sâu u tịch này. Nói xong vua dẫn cả
đoàn người đi thẳng vào trai đường.

Thấy một đoàn thuần khách lạ lại xộc thẳng vào nhà tân khách, một

tiểu tăng ra chào hỏi lễ phép, một tiểu tăng khác vội chạy lên chùa nói hối
hả:

- Bạch thầy có nhiều khách lạ vừa tới chùa.

Vừa lúc thiền sư xong khóa lễ đêm, ngài nhẹ nhàng bảo chú tiểu:

- Con tắt nến, khép cửa tam bảo rồi hỏi xem khách có cần dùng bữa.

Khách quen của ta đấy chẳng phải khách lạ đâu.

Các chú tiểu đã thắp ba cây đèn dầu, mỗi cây sáu ngọn bấc khiến ngôi

khách đường sáng rực. Ngôi nhà khách không có tường vách, chỉ có các
tấm dại ken nan tre nên từ ngoài thiền chủ đã nom thấp thoáng các vị khách.
Nhưng lạ sao, tất cả đều vận đồ nhà sư mà cử chỉ lại lanh lợi như các võ
tướng. Đang phân vân chưa biết các đạo hữu từ phương nào tới, thiền sư

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.