DƯỚI TÁN LÁ RỪNG - Trang 100

con tê giác một sừng chỉ cần nghe tiếng dây nỏ bật lên, sẽ nhanh chóng lao
về phía mình với một sức mạnh như hổ, như báo.

Con tê giác đã bỏ đi về phía trảng cỏ rậm. Cả đêm nó không trở lại

chỗ Pơ Rum và Ki Ron lần nào nữa. Buổi sáng, Pơ Mua cùng Ki Ron lần
theo vết chân tê giác, qua trảng cỏ, đến một cánh rừng xoài, Pơ Rum ngồi
xuống một gốc xoài rợp bóng:

- Ta đón con thú ở đây thôi, Ki Ron ạ!
Ki Ron ngồi vắt vẻo trên một cành cây xoài ngả toài ra gần sát mặt

đất. Anh rít một điếu thuốc, vui vẻ:

- Không biết con tê giác này có trở lại nữa không? Mình nghe đám

thợ săn làng Pút Pôm nói lão tù trưởng đặt thưởng một ché bạc cho ai mang
về cho lão chiếc sừng tê giác đó.

- Lão tù trưởng cần sừng tê giác làm gì?
- Sừng tê giác chữa được cái cơn sốt cao mê hoảng, chữa được thổ

huyết hoặc đổ máu cam đấy. Đám thợ săn ở Pút Pôm đã lùng miệt mà
chẳng bẫy được con tê giác này đâu. Chắc gì anh em mình săn được nó hả
Pơ Rum?

Pơ Rum đăm chiêu:
- Đừng nản cái bụng, Ki Ron à! Săn được con thủ quý, chúng ta

cũng chẳng đổi ché bạc cho tù trưởng đâu. Mình thù tù trưởng đó!

Pơ Rum chưa nói hết câu, Ki Ron bỗng nhảy xuống đất:
- Có voi rừng, ơi Pơ Rum!
Pơ Rum đứng bật dậy. Nhưng anh đã cười:

- Không phải voi rừng, voi của mình đó. Sao nó lên tận đây được nhỉ?
Nó đi tìm mình mà...

Con voi thong thả đến với Pơ Rum. Lưng voi ướt đẫm sướng đêm. Nó

rống lên một tiếng mừng rỡ. Có lẽ voi đi suốt đêm qua. Pơ Rum vuốt ve
chiếc voi mập mạp của con voi yêu quý nhất của mình. Pơ Rum sung
sướng quay lại với Ki Ron :
- Thêm con voi, nhất định săn được con tê giác đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.