ĐUỔI THEO VỆT NẮNG - Trang 11

Kể ra Thành cũng khôn không mang bộ salon ra ví với màn cửa mà lại lôi
những giá trị to tát hơn để so sánh. Quả nhiên Tâm thấy lời bàn của chồng
hoàn toàn có lý nên chống đối rất yếu ớt:
- Nhưng mà...
- Trước sau gì cũng phải mua thôi. Mình không ngồi lên, không dày xéo
thì nó vẫn mới tinh khác nào đồ chưng trong tiệm, ngừng một lát cho vợ
thấm ý, Thành bắt đầu thủ thỉ, anh nghĩ em mượn đỡ bạn bè vài trăm rồi từ
mai tiếp tục nhận hàng thêm về nhà may như dạo nọ thì trả mấy hồi.
- Anh không nhớ bác sĩ bắt em phải ngủ sớm? Giọng Tâm đầy hờn trách.
- Ngủ một, hai giờ sáng đã chết chóc ai. Giá như ngày xưa em chưa từng
thức khuya thì còn có thể tạm tin. Mấy tên bác sĩ bày ra nói láo nói lếu để
nuốt tiền cho dễ ấy mà!
- Nhưng thức khuya dậy sớm mệt lắm, em luôn ngáp vặt ở sở may làm
thằng manager cứ lừ đôi mắt ngó chừng chỉ sợ em lủi vào góc nào đó để
ngủ.
- Không thì thôi vậy, Thành giận dỗi, mai kiếm cái mền cũ phủ lên sẽ
không ai nhìn thấy và cũng đừng hội đừng họp gì ở nhà này nữa.
- Mình là chủ hụi mà không cho người ta khui ở đây thì khui ở đâu? Vậy
chứ những tháng vừa qua cũng ngồi trên bộ salon cũ đã có sao?
- Nhưng lúc đó chưa có cái nền gạch...
Lại cái nền gạch! Không ngờ nó rắc rối đến như thế, mới có hai tuần mà toi
hết mấy ngàn bạc, nợ này chưa xong đã đeo thêm nợ khác.
- Hay là thế này... Tâm ngần ngừ... chiều mai tan sở em ghé tiệm vải mua ít
thước về bọc lại, cũng mới và đẹp như ai.
- Thôi bà ơi, bà may đẹp lắm ấy, thợ không ra thợ, thầy không ra thầy.
Nhìn mấy cái lưng quần em sửa cho khách mà anh xây xẩm mặt mày!
Tâm nguýt chồng, giọng chảy ra:
- Vậy chứ ai may những tấm màn ren kia?
- Ai mà chẳng may được, bốn lằn dài chạy vài đường là xong. Còn cái ghế
em nhìn lại xem, phải tỉ mỉ khéo léo lắm nhất là những góc cạnh...
- Hay mình mang ra tiệm cho nó bọc...
Thành xua tay:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.