ĐUỔI THEO VỆT NẮNG - Trang 114

khựng lại vì tiếng Thành rõ rành rành:
- Anh không chấp nhận sống trong một căn nhà tràn ngập mùi nước tiểu.
- Nội nghe không cũng hết chịu nổi, người gì mà nhây quá, có một chuyện
cứ bới ra nói hoài.
- Chỉ có nghe mà còn chịu không nổi, vậy chớ ngửi thì sao? Ngửi ngày
một ngày hai, vừa bước chân vô trong nhà đã mắc ói.
- Nhưng em đã lau rồi.
- Hừ, lau chỉ sạch ở trên bồn. Còn bốn chung quanh và những vệt dài chảy
xuống? Rồi nền nhà? Rồi khe cửa? Em lau hay thằng này phải xấp mặt
xuống mà chùi rửa?
Bản tính tò mò, ông nhẹ gót đi về phía phòng Tâm và ghé tai sát vào khe
cửa. Tiếng Tâm vẫn nhẫn nhịn:
- Thì đâu còn bao lâu nữa, một vài ngày thôi mà! Đã chịu đựng được từ hồi
nào đến giờ, không lẽ thêm vài ngày thiệt thòi cho anh lắm sao?
- Em đi làm từ sáng cho đến tối, tối về rúc chết trong phòng. Hơn nữa cái
mũi của em nó bị đặc rồi, nhưng cũng có thể..., Thành hạ thấp kèm theo
giọng cười chế diễu, cũng có thể em quen mùi nên đâu còn ngửi thấy.
Nhịn hết nổi, Tâm hét lớn:
- Em cấm anh nhục mạ em.
- Ai biểu cứ nói không sao. Anh nói thật, nước tiểu nhà này nặng mùi đến
nỗi bám trong tận cùng hốc mũi nên đi đến đâu anh cũng thấy cái hơi hám
đó. Nhức đầu muốn điên lên.
- Anh nói riết em nghe cũng muốn điên luôn. Thôi thì mai bảo thầy bu về
bên ấy rồi muốn ra sao thì ra. Cùng lắm chỉ trách thằng con rể bạc bẽo.
- Anh không có ý đó, giọng Thành hạ xuống thật thấp, tại sao có một điều
dễ dàng em không chịu làm là nói thẳng cho thầy bu biết cách ngồi đi tiểu
như thế nào.
- Em nói nhiều lần nhưng mắt thầy đâu có nhìn thấy rõ.
- Đừng nói chuyện sáng với tối, cái lỗ toilet bự như đầu con bò mà văng ra
ngoài thì anh không hiểu sao.
- Muốn hiểu thì cứ việc đứng rình. Giọng Tâm đầy bực dọc.
- Đừng có hỗn ẩu nha!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.