ĐUỔI THEO VỆT NẮNG - Trang 115

Thành quát lên làm ông Cửu giật nẩy mình và tim đập loạn xạ. Loạng
quạng, ông ngã ngồi xuống đất ôm ngực thở dốc. Bên trong tiếng Tâm oang
oang:
- Em hỗn hay anh hỗn? Ngày xưa, thầy bu cũng nuôi em cứt đái tùm lum
sao không ghê? Bây giờ thầy bu xin ở nhờ một vài ngày anh đã kể lể ỉ ôi.
- Nhưng thầy bu đã liệt đâu? Bằng chứng còn cuốc đất nhổ cỏ được mà!
Nếu đứng mà văng ra thì em bảo ngồi xuống.
- Ngồi xuống? Anh nói cái gì? Đàn ông ngồi tiểu cho nó vọt lên trần nhà?
Không ngờ em lại lấy trúng con người bần tiện như anh. Trời ơi!
- Trời ơi cái gì? Thành rống lên như bò bị thọc tiết. Em xem bồn cầu ướt
như thế làm sao bu dám ngồi, rồi lại cũng đứng.
- Câm ngay, Tâm hét lên theo tiếng khóc, anh là thằng con rể tồi bại, là
một con người nhỏ mọn...
Tiếng Tâm đuổi theo từng bước chân run rẩy mà ông Cửu đang cố kéo lết
về phòng. Thật là bỉ ổi ghê tởm, cả cuộc đời từ Bắc vào Nam suốt mấy
chục năm chưa một người nào dù giàu sang uy quyền đến đâu cũng không
dám nhục mạ ông như thế, mà lại nhục mạ về sự dơ bẩn thiếu vệ sinh của
bậc cha mẹ. Nỗi nhục trì nặng đôi chân gầy, chận đứng đường gân cử động
và phủ chụp xuống cả tấm thân yếu đuối. Ông gập người bên chân giường,
mồ hôi nhỏ hột và nỗi tức giận trong lòng ông sùng sục sôi như muốn nấu
chín cả tai mắt, luộc khối óc ông khiến nó căng phồng với độ nở khủng
khiếp tạo áp lực làm xây xẩm mặt mày.

Co rúm người lại trong tư thế chống đỡ dù không bị ai đánh, ông vòng hai
tay qua đầu và gục xuống, cố ép thân xác để miệng khỏi bật thành lời than
giải tỏa nỗi đau nhức nơi tâm tư, nhưng đôi mắt... đôi mắt vẫn mở trừng
trừng, quét từng vệt lửa bỏng rát xuyên qua cánh cửa phòng khắc nghiệt
tuồng như muốn đốt cháy thằng con rể đốn mạt đã dám buông lời xúc phạm
danh dự cuộc đời ông... dẫu chỉ là niềm hãnh diện thừa của những ngày còn
sót lại...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.