ĐUỔI THEO VỆT NẮNG - Trang 116

Lê Thao Chuyên

Đuổi theo vệt nắng

Chương 3

Excuse me, sir.
- Excuse me, sir.
Giấc ngủ tuy không được trong tư thế thoải mái, nhưng đang ngáy khò khò
mà bị đánh thức bởi tiếng léo nhéo bên tai cùng sự lay động mạnh vẫn làm
ông Cửu giật mình mở đôi mắt ngơ ngác lẫn mệt mỏi ra nhìn. Chiếc mũ nỉ
đội hơi xụp rớt xuống khi ông quay nghiêng về phía vợ:
- Đang ngủ không thấy hay sao mà lay với gọi.
Bà Cửu suỵt khẽ:
- Tới giờ ăn người ta gọi kìa.

Ông giật mình quay lại nhìn cô chiêu đãi viên hàng không đang lép nhép
chiếc miệng màu đỏ thắm với mình. Mặt ông đỏ bừng và lúc này thật sự
ông đã quên hẳn cuốn sổ nơi ngực áo, đã vậy cô tiếp viên vẫn chờ ông trả
lời một cách kiên nhẫn. Tự dưng ông cảm thấy bực mình quá, cứ cái điệu
nghe tiếng Mỹ như vịt nghe sấm trong khi mọi con mắt đều đổ dồn về phía
ông thì làm sao chịu nổi. Dù gì ông cũng đã già, đáng tuổi ông nội ông
ngoại nó mà cứ nghệt mặt như đứa trẻ lên hai chẳng biết một sự gì thì thật
tủi hổ. Ngay lúc ông vừa định xua tay ra chiều không muốn nghe cũng là
lúc người Mỹ bên cạnh hạ dùm chiếc bàn ngay trước mặt ông được nối liền
với lưng ghế trước. Bà Cửu lanh lẹ không kém, vừa thoáng nhìn thấy đã
làm y hệt như người đàn bà tốt bụng vừa làm cho chồng mình. Cùng một
lúc hai khay thức ăn được đặt xuống, lúc đó ông mới tỉnh hồn và thầm trách
sự chậm chạp tối dạ của mình. Giá ông đừng ngủ thì mọi diễn tiến xảy ra
tốt đẹp chứ đâu đến nỗi "quê xệ" thế này. Nhìn khay đồ ăn rồi liếc nhìn
sang bên cạnh, bây giờ ông đã học được cái khôn là nên bắt chước những gì
người chung quanh làm...

Miếng khăn giấy được nhét vào cổ để che phần ngực, con dao cầm bên tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.