ĐUỔI THEO VỆT NẮNG - Trang 121

tim bà lại đập mạnh theo tình cảm đang dâng ngút ngàn và nước mắt chỉ
chực trào ra. Không ngờ đã đến giờ chia tay mà bà còn được cái vinh dự
ấy...
- Tiếc quá chẳng còn vật gì mà đeo trong người ngoài cái đồng hồ chết tiệt
này.
- Thấy chưa tôi đã bảo là bà thích đỏm dáng mà còn cứ cãi.
Ông Cửu đã quên hẳn số nữ trang của bà nên mới nói lạc đi như thế. Thôi
của đã cho có tiếc cũng không lấy lại được vì tình thương yêu bà con còn
nặng gấp mấy ngàn lần. Biết ông đang vui bà cũng vui lây nên cớt nhả:
- Còn ông thì sao? Nếu không xí xọn cũng đâu ai đóng bộ vào người ông
được.
Giật mình, ông Cửu nhìn xuống bộ đồ đang mặc. Bộ vét màu xám lợt, áo
sơ mi trắng có những sọc nhỏ màu xám. Chiếc cà vạt đậm hơn một chút
tiệp với đôi giầy da mũi nhọn và chiếc mũ dạ trên đầu. Đâu ai biết được
những thứ đó, ngoài trừ chiếc mũ dạ, đều là của Nụ mua sẵn cho ông cách
đây bẩy năm về trước. Cái quần hơi dài và rộng phải nhờ vợ Tâm sửa lại,
còn thì y như may ở tiệm mới lấy về, chẳng tốn đồng xu cắc bạc. Ông ấp
úng chữa thẹn:
- Bà khéo vẽ bộ. Chung quanh người ta mặc đầy chứ đâu phải mình tôi.
- Thì biết là chung quanh mặc đầy nhưng có ai đội mũ đâu.
- Ừ nhỉ!
Ông buột miệng nhưng rồi giữ lại được ngay. Ngày xưa, chỉ có chánh tổng
trong làng mới oai vệ trong chiếc áo dài gấm xanh, khăn đội và chiếc gậy
trúc nâu. Sau này tân thời hơn, họ mặc theo tây nhưng ít có ai đội mũ ngoài
trừ những ông bộ trưởng đi kinh lý miền xa. Thoáng chút hãnh diện về cách
ăn mặc của mình nhưng ông vẫn bào chữa:
- Mặc thế thì đã chết ai đâu.
- Qua đây không ăn vận đúng kiểu người ta cười.
- Ai bảo bà? Chính tay con vợ Tâm dẫn tôi vào "Sia" lựa mãi mới được.
Mũ dạ chứ giỡn sao.
Giống như Tâm, ông Cửu nghĩ rằng bất cứ món hàng nào từ chợ Sears ra
đều quý giá sang trọng, có thể biến đổi được diện mạo của con người. Ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.